• 6,565

Chương 1172: Mạt thế, cua đổ giáo sư ngồi xe lăn (35)



Hạ Phong Quang.
Du Ký cong khóe môi, nở một nụ cười tươi hiếm có, vào giờ phút này lại đặc biệt hút hồn,
Hay là... Em thử thích tôi đi.8


Phong Quang hơi khựng lại một chút, theo bản năng đáp trả lại một câu:
Anh có bệnh à?


Tôi đang nghiêm túc đề nghị em3. Đương nhiên, em cũng không cần phải gấp gáp cự tuyệt tôi.
Hắn đứng thẳng người, không nghiêng người tới gần cô như lúc trước nữa, điều9 này ít nhiều gì cũng khiến cô bớt đi một chút áp lực. Du Ký không thèm để ý vẻ mặt bỗng hơi thả lỏng một chút của cô, hắn nói bằng giọng6 điệu giống như đang tuyên bố một sự kiện:
Tôi chỉ cho em thời gian một tháng, đến lúc đó, cho dù em có không thích tôi, thì tôi cũng sẽ5 không để ý. Tôi không cần được em thích, tôi chỉ cần thân thể em là đủ rồi.

Đây là một phát ngôn hết sức kỳ cục.
Du Ký mỉm cười, lại cúi đầu thì thầm bên tai cô,
Cha em đã phái người đi tìm tiến sĩ Trịnh, ông ấy là thầy của giáo sư Thư, có lẽ ông ấy sẽ có biện pháp chữa khỏi cho giáo sư Thư. Nói như vậy, trong lòng em có thể dễ chịu hơn chút nào không?


... Sao anh lại nói cho tôi điều đó?

Nhưng... Phong Quang chỉ có một, vậy phải làm sao bây giờ đây?
Lại nói tới bên kia, Phong Quang cảm thấy tức giận và nhục nhã, cô lấy di động ra,
Guardian, vừa rồi ta bị Du Ký bắt nạt, vì sao mi lại không hề phát ra cảnh báo tìm người tới cứu ta?

Phong Quang lại ý thức được hắn không hề nói giỡn, không rõ tại sao cô lại cảm thấy hơi sợ hãi, bởi hắn luôn khiến cô có cảm giác sâu không lường được, cũng có thể nói rằng, đó chính là vẻ nguy hiểm không thể lường hết, nhưng cô lại không bao giờ chịu yếu thế, lạnh lùng
a
một tiếng, cô thờ ơ nói:
Anh có bản lĩnh lớn như vậy, thì có thể thử xem.

Nơi này là Vùng Đất Phúc Âm, là địa bàn của Hạ Triều, cô không tin người đàn ông này có thể đối phó với cả một căn cứ nhiều người như vậy mà tùy tiện làm gì đó với cô.
Cô hiểu rõ một đạo lý, càng biểu hiện rõ rằng mình không để bụng, thì mới có thể khiến kẻ địch càng thêm mất cảnh giác đối với mình.
Nhưng ở trước mặt Du Ký, kỹ thuật diễn của Phong Quang quả thực không được coi là tốt lắm.
Phong Quang cố hết sức đẩy hắn ra, nhưng nếu không phải Du Ký nguyện ý thả cô, thì cô cũng không thể đẩy hắn được. Lui về phía cửa rất nhanh, Phong Quang nhìn Thư Bạch đang nằm trên giường, cô lại cảnh giác nhìn về phía Du Ký đứng cạnh tường,
Nếu tôi mang theo súng, tôi nhất định sẽ giết anh!

Cô bỏ lại một câu này, rồi xoay người đi ra cửa.

Vì muốn xóa bớt đi một chút cảm giác chịu khuất nhục của em.
Du Ký đưa tay chậm rãi vỗ về gương mặt cô. Tay hắn hơi có chút thô ráp đặt trên da thịt mịn màng của cô, hắn thực sự lưu luyến xúc cảm non mềm này,
Em thấy đó, em bị tôi chạm vào cũng đâu phải không thu lại được gì, có đúng không?

Hắn thật sự hiểu tâm lý cô, cho dù cô có biểu hiện vênh váo tự đắc đến thế nào, cũng không che giấu được cảm giác khuất nhục vì bị hắn cưỡng hôn. Trước nay cô đều hiếu thắng, cũng giống như việc cô sẽ không bao giờ yếu thế trước mặt kẻ địch vậy.
Du Ký đứng im tại chỗ bất động, ngón tay hắn khẽ chạm lên môi mình, hắn thật nhớ nhung nụ hôn kịch liệt vừa rồi với cô gái nhỏ.
Hắn hờ hững quét mắt nhìn Thư Bạch đang nằm im, lại mỉm cười, hắn và Thư Bạch luôn luôn khác biệt, nhưng lúc này đây, sự hứng thú kỳ lạ đối với Phong Quang thì lại giống nhau đến thế.

Vẫn chưa kiểm tra thấy cô Hạ gặp nguy hiểm.
Guardian nói không chút cảm xúc:
Anh Du là người bảo vệ giáo sư Thư, vâng theo mệnh lệnh của Boss, bọn họ là khách, tôi không có quyền thực hiện hành vi không tôn kính đối với bọn họ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.