Chương 1181: Mạt thế, cua đổ giáo sư ngồi xe lăn (44)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 593 chữ
- 2022-02-09 03:42:08
Khi Phong Quang tỉnh lại thì trời đã tối. Cô nhìn căn phòng tối tăm, hơi hoang mang trong nháy mắt, nhưng rất nhanh liền phục8 hồi tinh thần. Cô đã bị Du Ký đánh ngất rồi bắt lại, theo bản năng, điều đầu tiên cô làm chính là kiểm tra xem quần áo trên3 người mình có hoàn chỉnh hay không. Vẫn may, quần áo trên người cô không bị lộn xộn, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
<9br>Dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô liền tìm khắp trong túi áo. Di động không còn nữa, nhất định là vì Du Ký không m6uốn để cô liên hệ với Guardian, cho nên mới lấy di động của cô đi.
Phong Quang xuống khỏi giường, đi về phía cửa chí5nh. Cô vừa thử đặt tay lên tay nắm cửa, thì bỗng nhiên nó liền tự chuyển động. Cô cảnh giác lui ra phía sau một bước, cửa liền được mở ra từ bên ngoài. Một bóng người dần xuất hiện trước mặt cô.
Khi nhìn thấy rõ người đàn ông kia, cô ngây ngẩn.
Đây là bí mật giữa hai người bọn họ.
Anh trai!
Cô nhảy lên ôm lấy hắn, treo cả người lên người hắn như con gấu Koala, mà hắn cũng rất phối hợp, một tay đỡ mông cô, một tay khác lại đặt sau lưng cô, khẽ vỗ về. Cô gần như vui quá mà khóc:
Anh sống lại... Anh trở lại bên cạnh em...
Phải, anh đã trở lại bên cạnh Phong Quang.
Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên gương mặt cô,
Phong Quang đã đợi anh một năm, anh thật sự không nỡ để Phong Quang tiếp tục chờ đợi.
Phong Quang run lên. Cô cảm nhận được, hắn có thể cầm tay cô, cũng có thể cảm nhận được độ ấm trên tay hắn. Cô không dám tin mà lẩm bẩm,
Anh trai?
Sự đề phòng của cô còn chưa hoàn toàn biến mất.
Hạ Phong Ảnh cười, hắn lấy ra một cây cỏ đuôi chó đã khô vàng,
Chẳng phải Phong Quang vẫn luôn nói rằng, chờ khi anh tỉnh dậy thì lại tặng cái này cho em sao?
Mọi người đều nói... nói anh sẽ không trở lại...
Cô thấp giọng nức nở,
Chỉ một mình em tin chắc anh sẽ trở về...
Anh biết, chỉ có Phong Quang đợi anh trở về, cho nên... bây giờ anh đã trở lại.
Hắn ôm cô ngồi lại trên giường, duỗi tay lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, lại cúi đầu hôn lên môi cô,
Bây giờ đã không sao nữa, anh đã trở về.
Mùi hương trên người hắn, giọng điệu ôn nhu của hắn... Đây đúng là hắn rồi.
Hắn cười, nhẹ giọng nói:
Cô nhóc, em có nhớ anh không?
Anh là... hình chiếu của Guardian.
Cô hoang mang, hoảng hốt lui về sau một bước, bắt đầu nhìn quanh bốn phía,
Guardian, mau đóng lại hình chiếu cho ta! Ta đã nói rồi, nếu mi làm thế, ta sẽ tức giận!
Phong Quang.
Hạ Phong Ảnh tiến lên một bước, cầm lấy tay cô,
Em xem này, anh có độ ấm.
Phong Quang duỗi tay vòng qua cổ hắn, cô vùi đầu trên ngực hắn, hết sức cẩn thận mà hỏi:
Anh sẽ không rời đi nữa... có đúng không?
Cho dù Phong Quang có đuổi anh, anh cũng sẽ không rời đi nữa.
Hắn mỉm cười vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng lưu luyến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.