• 6,566

Chương 1252: Cua đổ đại ca sơn trại (3)



Tôi nguyện ý từ bỏ tất cả để bảo vệ anh...
Cô nhẹ giọng nói, cảm thấy thân thể càng ngày càng mất hết sức lực, thân mình cũng c8àng ngày càng trong suốt, vẻ tươi cười tái nhợt hiện lên,
Lục Sâm... Anh có biết không, vì anh, tôi có thể từ bỏ tính mạng, như3ng... hiện giờ tôi bỗng nhiên không biết, nên yêu anh nhiều hơn, hay sợ anh nhiều hơn một chút... Chúng ta không thể trở lại trư9ớc đây, đúng không?



Không, chúng ta vẫn có thể trở về.
Hắn tựa vào trán cô, cố nén lòng mà nói:
Phong Quang... Em kh6ông thể chết được... Em không thể từ bỏ, nếu em từ bỏ, tôi sẽ thật sự không còn hy vọng...

Từ lúc bắt đầu, Lục Sâm chính là một người tràn ngập cảm giác ngụy trang. Hắn dùng ngụy trang để có được cô, tận đến sau này, khi sự ngụy trang đó khiến cô tổn thương, vết thương đó lại tăng gấp trăm ngàn lần trở lại trên người hắn.
Nhưng dù có thống khổ thì đã sao?
Đôi mắt cô lại lần nữa chậm 5rãi nhắm lại,
Tôi cũng không muốn từ bỏ... Nhưng Lục Sâm à, tôi quá mệt mỏi, tôi rất sợ hãi... sợ sẽ phải trải qua ngày tháng như trước đây...

Cuối cùng, cô vẫn mất đi ý thức.

Không sao, chỉ cần Phong Quang tạm quên đi sự tồn tại của tôi, em sẽ vẫn còn hi vọng.
Hắn thấp giọng nói bên tai cô:
Không sao cả... Phong Quang vĩnh viễn quên tôi cũng không sao... Chỉ cần em có thể sống sót, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội làm lại từ đầu.

Tay hắn run rẩy đặt lên đôi mắt cô,
Phong Quang, quên Lục Sâm đi... Vĩnh viễn quên hắn.

Từ thôi miên mất trí nhớ tạm thời trước kia, giờ phút này trở thành lãng quên vĩnh viễn.
Một lát sau, dưới ánh mắt thống khổ không cách nào che giấu của hắn, thân mình trong suốt của cô dần hóa thành thực thể, hắn rốt cuộc không nhịn được mà ôm chặt lấy cô, cảm giác tự ti giấu kín trong lòng bùng lên toàn bộ, hắn rất sợ, sợ hắn sẽ không thể khiến cô yêu mình lần nữa. Trước nay hắn đều không thỏa hiệp, nên người thỏa hiệp vĩnh viễn chỉ có một mình Phong Quang, bởi hắn không có vốn liếng để thỏa hiệp, nhỡ rằng một khi hắn thỏa hiệp, tháo bỏ dây xích trói buộc cô, cô liền chạy đi xa không bao giờ trở về nữa thì biết làm thế nào?
Nếu Phong Quang không có Lục Sâm, cô còn có người thân, bạn bè. Nhưng nếu Lục Sâm không có Phong Quang, hắn sẽ không có gì nữa cả.
Ngoại trừ cô, hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Thân là con người, nhưng tình cảm con người đối với Lục Sâm lại cực kỳ xa xỉ, hắn đã dành tất cả tình cảm mà mình có cho cô, nên hắn không có tự tin, hắn không có cảm giác an toàn, hắn tự ti. So với cuộc sống dưới ánh mặt trời của cô, hắn chỉ là một kẻ đáng thương trong một góc âm u tăm tối, nên ngay cả việc hấp dẫn cô thích mình, chẳng qua cũng chỉ là kết quả do hắn bày mưu tính kế, ngụy trang mà đạt được thôi.
Hắn cực kỳ chắc chắn, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ cô, bất kể có quay trở lại bao nhiêu lần, hắn cũng sẽ không từ bỏ cô.
Đây là lời thề dùng sinh mệnh để đánh cược.
Rất lâu sau đó, không gian màu trắng yên lặng trở lại.

Người nằm trên mặt đất mở mắt ra, sau khi hơi hoảng hốt, cô đứng lên với vẻ tò mò,
Xin hỏi... ở đây có ai không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.