Chương 1255: Cua đổ đại ca sơn trại (6)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 647 chữ
- 2022-02-10 03:51:36
Phong Quang lớn tiếng nói:
Con không động kinh! Con đang nghiêm túc!
Hạ Triều đen mặt vẫy tay, lập tức hai binh lính liền tới kéo Phong Quan8g xuống.
Ngươi là tiều phu trên núi hả?
Hắn gật đầu,
Ừm.
Dạ, tiểu thư...
Tiểu nha hoàn chịu thương chịu khó chạy lên xe ngựa.
Phía bên kia, người ngựa hai bên còn đang giằng co, khác biệt chính là, hiện giờ không chỉ Phó Hạng đối đầu với Hạ Triều, mà còn thêm cả một Đoan Mộc Huyến.
Tiểu nha hoàn thật sự quan tâm đến Phong 6Quang, nên nàng ta mới không cách nào hiểu được, trong mắt nàng ta, Kiều Linh nên chết sớm đi mới tốt.
Phong Quang vỗ vai tiểu nha hoàn, thở 5dài với vẻ sâu xa,
Ngươi không hiểu được đâu.
Phong Quang rất tức giận, cực kỳ tức giận, sau đó cô vẫn không thắng được cha cô.
Tiểu nha hoàn thấy tiểu thư nhà mình lại b3ị kéo về, vẻ mặt như đưa đám nói:
Tiểu thư, sao người phải làm vậy? Vương gia biểu hiện thích biểu tiểu thư trước mặt nhiều người như thế, vốn đã kh9ông để ý đến mặt mũi của người rồi, sao tiểu thư phải vì Vương gia mà đi đổi biểu tiểu thư về chứ?
Tiểu nha hoàn thấy tiểu thư nhà mình lại thất vọng ngồi xổm trên mặt đất, không khỏi quan tâm mà nói:
Tiểu thư, người yên tâm, có Thừa tướng ở đây, Vương gia và biểu tiểu thư sẽ không gây nổi sóng gió.
Được rồi được rồi.
Phong Quang xua tay,
Ta khát, ngươi lấy chén nước cho ta đi.
Ví dụ như cô vốn không phải vì Đoan Mộc Huyến mới muốn bị bắt thay Kiều Linh, cô chỉ muốn mượn cơ hội trà trộn vào Hắc Phong Trại để có thể tiếp xúc thân mật với Mạc Khanh thôi. Nhưng không ổn, cô bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, nếu Kiều Linh đã bị bắt tới Hắc Phong Trại, vậy nói cách khác, cô ta hẳn là đã quen biết nam số hai Mạc Khanh!
Nếu Mạc Khanh đã thích Kiều Linh, vậy không khỏi cũng quá bất lợi với cô rồi.
Phong Quang rất muốn nói với cha cô một câu, người ta là nam nữ chính, chúng ta không chống lại được đâu, nhưng cô sờ đầu mình, vẫn nên từ bỏ ý tưởng tìm đường chết đó. Không rõ tại sao, cô có chút thương cha mình, đối nghịch với nam chính đúng là một chuyện rất không dễ nha.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt cô xuất hiện một bóng người.
Một nam nhân mặc trường bào màu đen, đội đấu lạp màu đen chậm rãi đi lên núi. Trên lưng hắn cõng bó củi, nhưng bước chân không chậm lại chút nào. Phong Quang quay đầu lại nhìn binh lính kia, lại quay sang nhìn về phía nam nhân, rốt cuộc vẫn tốt bụng mà bước đến,
Này, ngươi đừng qua đó, không biết bên kia sẽ đánh nhau khi nào đâu, rất nguy hiểm.
Hắn dừng chân lại, hơn nửa khuôn mặt hắn đã bị đấu lạp che khuất, không nhìn rõ lắm, chỉ có thể nghe được giọng hắn hơi khô khốc, giống như người đi qua sa mạc bị thiếu nước vậy,
Nhưng ta phải về nhà.
Khó trách... Nhưng hiện giờ đang rất nguy hiểm nha, hay ngươi chờ bọn họ nói chuyện xong rồi hãy đi tiếp.
Phong Quang nghĩ một chút, có nam nữ chính ở đây, cha cô và người Hắc Phong Trại hẳn cũng không đánh nhau nổi. Cô nhìn nam nhân mặc đồ đen thui này, hỏi một vấn đề cực kỳ mang tính triết học,
Ngươi không nóng à?
Nam nhân lắc đầu, tiếp tục cất bước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.