Chương 1274: Cua đổ đại ca sơn trại (25)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 654 chữ
- 2022-02-10 03:58:38
Phong Quang nói được thì làm được, cô xuống khỏi người hắn, ngủ ở cạnh giường, đưa lưng về phía hắn, nói một tiếng
Ngủ 8ngon
, sau đó liền nhắm mắt lại.
Mạc Khanh đợi một lúc lâu, thấy cô dường như thật sự định lừa dối cho qua như 3thế, thái dương hắn giật giật, ngồi dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm bóng dáng cô trong chốc lát, hắn ôm người đang g9iả bộ ngủ kia lên,
Nàng đang sợ hãi.
Không phải không phải!
Phong Quang mở mắt ra lắc đầu, lại nhào vào lòn6g hắn, chôn mặt trong ngực hắn,
Ta còn lâu mới sợ hãi!
Mạc Khanh bắt lấy tay cô, hắn bất đắc dĩ nói:
Ta không cần nàng chứng minh gì cả.
Ta cần!
Đơn giản lưu loát phun ra hai chữ, Phong Quang liền mở phanh cổ áo hắn ra, lộ một mảng ngực lớn. Da thịt trên ngực kia vẫn còn một vết thương xấu xí mà đáng sợ, cô bỗng nhiên lại không dám xuống tay.
Cô là thiên kim đại tiểu thư được Hạ gia chiều chuộng, đã bao giờ từng thấy điều đáng sợ như vậy đâu? Mạc Khanh giơ tay che đôi mắt cô, hắn nhẹ giọng nói:
Sợ hãi thì đừng nhìn.
Nàng sợ hãi cũng là việc đương nhiên.
Hắn rũ mắt nhì5n đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô,
Thân thể ta còn đáng sợ hơn rất nhiều so với khuôn mặt ta.
Không phải vì điều này!
Cô ngẩng đầu, thấy hắn nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, cô thẹn thùng mím môi, lúc này mới nhỏ giọng nói:
Vì ta sợ đau...
Mạc Khanh ngừng lại một chút, hắn biết y thuật, dĩ nhiên cũng biết cô nói đau là có ý gì. Hắn hơi cúi đầu, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói:
Ngủ đi.
Không phải ta sợ hãi.
Bắt lấy tay hắn đang che mắt mình, giọng của Phong Quang có chút khó chịu,
Ta chỉ là... Chỉ là vẫn sợ huynh đau. Mạc Khanh, huynh còn đau không?
Tay cô chỉ khẽ chạm vào những dấu vết kia trên người hắn, thái độ hết sức cẩn thận này tựa như đang chạm vào một vật báu dễ vỡ.
Môi Mạc Khanh khẽ động, lại không hề phát ra tiếng. Một lát sau, hắn kéo cô vào lòng, khẽ thở dài bên tai cô.
Phong Quang lại không dám ngủ, kéo kéo tay áo hắn, cô cẩn thận hỏi:
Có phải huynh tức giận hay không?
Không đâu.
Vốn dĩ, hắn cũng chỉ muốn đùa cô một chút mà thôi. Trước khi thành thân lại chiếm lấy cô, đối với cô mà nói, đó cũng là một chuyện cực kỳ không có trách nhiệm.
Nào biết sắc mặt Phong Quang lại trở nên đăm chiêu, cuối cùng cô cắn môi một cái, tựa như đã đưa ra quyết định trọng đại gì đó, cô vươn tay bắt đầu cởi quần áo hắn, ánh mắt kiên nghị kia, thật sự khiến người ta tưởng cô sắp ra pháp trường.
Vì sao lại thở dài?
Cô hỏi:
Có phải ta làm huynh đau không?
Không phải.
Hắn hôn vành tai cô, ôn nhu nói:
Từ rất lâu trước kia, ta đã không đau rồi.
Mặt cô dán lên ngực hắn, có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập mạnh mẽ vững vàng. Cảm giác an toàn bỗng nhiên dâng lên, cô chợt cảm thấy càng thêm thích ý,
Mạc Khanh... Vì sao huynh lại bị thương?
Khi phụng mệnh Tổ sư gia đi đối phó một người nguy hiểm, liền không cẩn thận bị thương.
Người nguy hiểm kia đã bị huynh giết sao?
Người kia đã chết, nhưng không phải ta giết.
Phong Quang khẽ hôn lên phần da thịt không lành lặn trên ngực hắn, nhẹ giọng cười nói:
Vậy là tốt rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.