Chương 1280: Cua đổ đại ca sơn trại (31)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 575 chữ
- 2022-02-10 03:56:56
Đây đúng là một cảnh tượng quỷ dị, cũng là cảnh tượng rất dễ dọa người.
Mạc Khanh không hề buông tay đang che mắt Ph8ong Quang, hắn ôm Phong Quang trở về hành lang dài đầy ánh sáng. Phó Hạng lại thấp giọng nói một câu:
Đúng là kỳ quái thật3... Rõ ràng lúc ta vừa tới đây cũng đâu có thấy...
Khi ba người đi ra cửa sau, vừa lúc đụng phải một tiểu nha hoàn trở về từ bên ngoài. Nàng ta vừa nhìn thấy gương mặt mấy người trước mắt, liền ngẩn người ra,
Các vị là?
Cửa sau của Ôn Nhu Hương vẫn luôn chỉ có người của Ôn Nhu Hương mới biết, hơn nữa ở cửa còn có người canh. Sao bọn họ có thể đi ra từ cửa sau được?
Thân mình Phong Quang lại run lên.
Chạm đến ánh mắt lạn9h như sương của Mạc Khanh, Phó Hạng liền ngậm miệng, không dám nhiều lời thêm một câu nào nữa.
Nhưng mà...
Phong Quang phải bước nhanh chân mới có thể đuổi kịp bước đi của hắn,
Mạc Khanh... Ta cảm thấy...
Hắn bỗng nhiên thấp giọng quát:
Không có gì để cảm thấy hết.
Cô ngây người, có chút hoang mang thảng thốt.
Phó Hạng đi theo phía sau, nhìn Mạc Khanh, lại nhìn Phong Quang đang e sợ, vẻ mặt liền trở nên khó hiểu.
Phong Quang không muốn làm lớn chuyện, liền vội vàng nói:
Chúng ta là bằng hữu của Kiều Linh, nghe nói nàng ấy xảy ra chuyện, nên cố ý đến xem.
Hóa ra là bằng hữu của Kiều lão bản.
Tiểu nha hoàn nhún người hành lễ,
Chào các vị, ta là tỳ nữ của Oanh Oanh cô nương, tên là Tiểu Ngọc.
Rất nhanh, Mạc Khanh nhận ra mình thất thố, liền kéo cô vào lòng. Hắn ôm chặt lấy cô, ảo não nói:
Rất xin lỗi, ta không nên quát nàng.
Không sao cả...
Có ta ở đây, Phong Quang chỉ cần ở bên cạnh là được.
Hắn ôn nhu nói nhỏ,
Phong Quang không cần nghĩ những chuyện khác, chỉ cần nghĩ đến ta là đủ.
Ừm...
Thái độ của Mạc Khanh không bình thường, cô lại không dám hỏi thêm, liền ngoan ngoãn gật đầu, chỉ có thể ép chặt cảm giác khó hiểu kia xuống đáy lòng mình mà thôi.
Phong Quang kéo tay 6Mạc Khanh, sắc mặt cô có chút trắng bệch. Trong lúc không hề chuẩn bị mà đã nhìn thấy nghĩa địa quỷ dị kia, nên đối với cô,5 điều này có sức ảnh hưởng không hề nhỏ,
Vì sao... Ở đây lại có nghĩa địa?
Không cần lo lắng, chuyện này không liên quan tới chúng ta.
Mạc Khanh nắm tay Phong Quang tiếp tục đi về phía cửa sau Ôn Nhu Hương để rời khỏi. Hắn bình tĩnh nói:
Nếu Phong Quang sợ hãi thì cứ quên chuyện này đi.
Oanh Oanh cô nương?
Phó Hạng nói:
Ta nhớ rõ, trong chuyện lần này, Oanh Oanh cô nương cũng là một người bị hiềm nghi.
Đúng vậy.
Tiểu Ngọc ưu sầu nói:
Vừa rồi ta đưa cô nương tới nha môn xong mới trở về. Chuyện lần này, chỉ sợ cô nương sẽ chịu tội không nhỏ.
Phó Hạng thích buôn chuyện nên lại hỏi:
Vậy ngươi nói thử xem nào, cô nương của các ngươi là hung thủ giết người sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.