Chương 1283: Cua đổ đại ca sơn trại (34)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 705 chữ
- 2022-02-10 03:58:53
Đoạn đường kế tiếp, Phó Hạng cực kỳ im lặng, đại khái là sau khi hắn phát hiện mình không cách nào làm khó được Phong Quang, 8liền chịu mất mặt mà không tiếp tục tìm kiếm đề tài nữa.
Tới Hắc Phong Trại, Phong Quang đã mệt không chịu nổi. Khi 3đi đến chỗ ở của Mạc Khanh, cô được hắn cõng trên lưng, mà Phó Hạng thì từ khi vào Hắc Phong Trại đã rẽ sang một hướng khác 9rồi, cho nên lúc này, dưới bóng hoàng hôn chỉ còn hai người bọn họ.
Phong Quang ghé vào trên lưng hắn, lười biếng nó6i:
Nếu như huynh cảm thấy mệt, ta cũng có thể xuống dưới tự đi.
Tay Mạc Khanh đặt trên đỉnh đầu cô cứng đờ. Một lát sau, hắn mới vỗ lưng cô, nhẹ giọng trấn an cô,
Đó chỉ là giấc mơ thôi, mơ và hiện thực đều tương phản với nhau. Đừng để ý.
Chỉ là ta sợ hãi... Không biết vì sao, sau khi thấy khu nghĩa địa đó, ta liền không thể nào quên được, hơn nữa khi chỉ có một mình ta, ta sẽ liền không nhịn được mà nhớ tới.
Trong đôi mắt cô hiện ra vẻ mờ mịt,
Ta hay nghĩ rằng, vì sao lại có nhiều mộ bia không tên như vậy, mà vì sao lại có búp bê vải treo trên đó?
Có ta ở đây, nàng không cần nghĩ tới những thứ đó.
Mạc Khanh mỉm cười,
Chẳng phải Phong Quang vẫn luôn muốn thành thân với ta sao? Vậy hay là bây giờ ngẫm lại xem hôn lễ của chúng ta nên tổ chức như thế nào nhé? Nàng nghĩ xem muốn có sính lễ gì, lại muốn kiểu áo cưới ra sao đi.
Phong Quang ngẩng đầu hưng phấn nói:
Huynh đã nghĩ xong khi nào sẽ cưới ta rồi hả?
Không sai.
Hắn cười khẽ,
Ngay vào ngày mười lăm tháng sau, đó chính là ngày lành tháng tốt, có được không?
Được nha!
Cô vui vẻ gật đầu. Cho dù hắn nói muốn vài ngày sau cưới cô, cô cũng hoàn toàn không có ý kiến.
Đến lúc trăng lên giữa trời, Phong Quang mới mở to mắt, cô ăn vạ trên giường một lát rồi nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ đến tận khi được nam nhân đi vào phòng ôm ngồi dậy. Cằm cô dựa vào trên vai hắn, thích ý ngáp một cái,
Có phải ta đã ngủ rất lâu rồi không?
Không lâu, còn chưa đến hai canh giờ.
Mạc Khanh giơ tay, chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô, nhẹ giọng hỏi:
Ngủ no rồi sao?
Ừm... Nhưng dường như ta nằm mơ thấy một cơn ác mộng rất không tốt...
Thân mình Phong Quang bỗng run lên, cô chui vào trong lòng hắn,
Ta mơ thấy... nghĩa địa mà hôm nay ta nhìn thấy kia, trên hai bia mộ trong đó có khắc tên cha mẹ ta...
Nàng rất nhẹ.
Mạc Khanh không nhanh không chậm đ5i trên con đường nhỏ dưới ánh chiều tà, mặt hắn không đỏ, hơi thở cũng không gấp, vẫn hết sức nhẹ nhàng bình thản,
Chúng ta sắp đến nơi rồi.
Ừm...
Ở trên lưng hắn, ngửi mùi hương khiến người ta an tâm trên người hắn, cô bỗng nhiên thấy tràn đầy cảm giác an toàn, không khỏi nhắm hai mắt lại, bắt đầu mơ màng ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Khanh liền nghe được tiếng hít thở rất nhỏ và dài của cô. Hắn biết cô đã ngủ rồi, bước chân càng thêm nhẹ và vững hơn. Chờ đến lúc về tới sân, hắn đặt cô lên giường mình, lại đắp chăn cẩn thận cho cô. Ngồi ở mép giường thưởng thức vẻ mặt khi ngủ của cô trong chốc lát, hắn liền đi ra ngoài làm cơm chiều.
Mạc Khanh thấy phản ứng của cô hết sức đáng yêu, liền không nhịn được mà hôn cô một chút, lúc này mới nói:
Nhưng trước khi thành hôn, ta cần rời đi một khoảng thời gian.
Rời đi?
Phong Quang ngừng lại một chút,
Huynh muốn đi đâu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.