• 6,565

Chương 1297: Cua đổ đại ca sơn trại (48)



Vì sao lại khó thích ứng?
Hắn khẽ vuốt gương mặt cô,
Chẳng qua ta chỉ gặp bản thân nàng sau khi chết mà thôi, Phong Quang cũng khô8ng khác gì người bình thường cả.



Nhưng ta đã chết 300 năm rồi, chẳng phải ta lớn hơn huynh rất nhiều sao?


Hắn cườ3i khẽ,
Không thể nói như vậy, trí nhớ của Phong Quang đã dừng lại ở năm tháng tươi đẹp nhất của nàng, thời gian chưa bao giờ khiến 9nàng thay đổi, nàng vẫn là... cô bé vừa mới cập kê không lâu.


Huynh đúng là biết ăn nói.
Cô vui vẻ ôm eo hắn, cảm thấy th6ỏa mãn trong lòng. Chẳng qua rất nhanh, cô liền nghĩ tới một vấn đề,
Ngày hôm đó... nghĩa địa chúng ta nhìn thấy kia là gì vậy?


Theo ta suy đoán, đó là ký ức thống khổ mà Phong Quang chôn giấu đi. Ta đã từng tra sử sách, vào 300 năm trước, một trăm ba mươi hai người của Hạ gia đều chết trong lũ lụt do Giao Long dẫn phát.
Nói đến điều này, hắn hơi khựng lại, thương tiếc khẽ hôn lên khóe môi cô, hắn nhẹ nhàng nói:
Phong Quang đã từng lập mộ bia cho họ ở thế giới của mình. Thời gian quá lâu, nàng dần dần quên mất tên của họ, những cái tên trên mộ bia cũng liền tiêu tán, những con búp bê vải đó...


Ta hiểu rồi.
Cô dựa vào ngực hắn, nhắm hai mắt lại,
Những con búp bê vải đó cũng là do ta làm. Ta lập mộ bia cho từng người đã chết, cũng làm búp bê vải. Chỉ là về sau... Ta đều đã quên đi bọn họ.


Đây không phải lỗi của nàng.


Không sao cả, quên những thứ đó mới tốt cho nàng.


Nhưng mà... Huynh nói có thể giúp ta sống lại là sao?


Ta cầu xin Tổ sư gia.
Hắn cười nói:
Cũng chính là sư phụ của sư phụ ta. Ông ấy nói đồng ý giúp ta, chỉ cần ta có thể tìm được linh dược giúp nàng hoàn dương.


Nếu không phải lỗi của ta... Vậy vì sao bây giờ chỉ có một mình ta biến thành quỷ?
Cô nức nở,
Cha mẹ ta đều không thấy đâu nữa. Vì sao bọn họ có thể chuyển thế đầu thai, mà ta lại vẫn làm quỷ lay lắt trên thế giới này?

Hắn vỗ nhẹ lưng cô, thở dài nói:
Có thể trở thành quỷ, đó nhất định là vì có tâm nguyện chưa xong, hoặc là tiếc nuối, hoặc là thù hận...


Phải không?
Cô chớp mắt,
Nhưng mà ta cũng không biết mình có tiếc nuối hoặc thù hận gì...

() Hoàn dương: Trở về dương thế, ý chỉ việc trực tiếp sống lại ở kiếp này chứ không phải đầu thai kiếp sau.

Trong mắt cô lại nổi lên một tầng hơi nước,
Chính vì huynh đi tìm thứ này... nên mới mất đi một tay?



Phong Quang, ta đã tìm được rồi.
Hắn nói:
Những người tiến vào vực sâu lúc trước, không một ai có thể sống sót đi ra, nhưng ta lại chỉ mất một cánh tay, đây là một chuyện hết sức may mắn. Đợi nàng hoàn dương, chúng ta liền có thể ở bên nhau mà không trở ngại, chúng ta sẽ thành thân, nàng thích có con, chúng ta liền sinh một đứa.



Ta thật sự... Có thể hoàn dương sao?



Dĩ nhiên có thể.
Hắn cúi đầu mỉm cười, lại hôn cô một chút,
Nếu Phong Quang không thể hoàn dương, ta liền thành quỷ ở bên nàng là được.



Ta không cần!
Cô bắt lấy tay hắn,
Ta muốn huynh còn sống, sống thật tốt.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.