Chương 1298: Cua đổ đại ca sơn trại (49)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 702 chữ
- 2022-02-10 03:58:58
Mạc Khanh ngừng lại một chút, vẫn bước tới ôm ôm cô. Bởi vì có Tri Vi ở đây nên Phong Quang liền đỏ mặt. Hắn nhẹ giọng nói:
Nàng không p8hải chờ quá lâu đâu, rất nhanh thôi ta sẽ lại đến.
Ừm...
Cô đỏ mặt gật đầu.
Không cách nào âu yếm lâu hơn, Mạc Khanh 3đi theo Tri Vi rời khỏi. Phong Quang đứng dưới tàng cây mai, đứng lặng rất lâu nhìn theo phương hướng bọn họ rời khỏi, đến tận khi bên t9ai cô vang lên giọng nói ngả ngớn,
Tiểu Phong Quang, một ngày không gặp, có nghĩ đến ta hay không?
Cho dù là yêu tinh, sinh mệnh cũng có khi kết thúc.
Thu Thức đi đến bên cạnh cô, nhìn một đỉnh núi khác mà hỏi cô,
Nàng có biết đó là nơi nào không?
Không biết, làm sao vậy?
Hắn cười,
Đó là Vô Đố Nhai. Con đường tu đạo cực kỳ dài, thời gian trôi qua lâu quá, cho dù là đạo nhân thanh tâm quả dục, cũng sẽ không nhịn được mà sinh ra tham sân si của thế tục.
Cho nên thế nào?
Cho nên, các đệ tử đạo tâm không vững sẽ tiến vào Vô Đố Nhai, nghỉ ngơi ở đó mấy tháng để bài trừ tạp niệm. Cũng tựa như Linh Lung trì này có thể tích tụ linh khí, dần dà, Vô Đố Nhai cũng sẽ tích tụ ma chướng của đệ tử các đời Tiên môn. Người có tâm tính không yên ổn, sẽ rất dễ dàng đánh mất chính mình ở đó.
Phong Quang nhìn ngọn núi giấu trong mây mù,
Ngươi nói cho ta chuyện đó để làm gì?
Bởi vì, ta muốn cho Phong Quang biết, Mạc Khanh trong lòng nàng kia đã ra đời ở chính Vô Đố Nhai.
Cô ngẩn ra,
Ngươi nói vậy là có ý gì?
Thu Thức nhướng mày cười,
Ý của ta rất đơn giản, Mạc Khanh cũng chẳng phải là người, mà hắn là do ma chướng ở Vô Đố Nhai hội tụ biến thành. Năm đó khi Tổ sư gia Tiên môn phát hiện Vô Đố Nhai có thêm một đứa trẻ con, hắn đã cực kỳ kinh ngạc.
Cô khựng lại,
Ngươi nói cái gì?
Từ trước đến nay ta chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối, hiện giờ vì muốn gặp Phong Quang mà lại tới vào ban ngày. E rằng ta sẽ sống không lâu.
Lời hắn nói rất nhẹ nhàng, nào có nửa phần bi thương vì không sống được bao lâu nữa?
Cô hừ một tiếng,
Ngươi lừa ta chứ gì, ta còn lâu mới tin!
Gần như theo bản năng, Phon6g Quang vung lên một cái tát, nhưng nam nhân kia phản ứng rất nhanh, hắn cầm tay cô, nhẹ giọng cười nói:
Vừa thấy mặt liền nhiệt tình n5hư vậy, xem ra nàng thật sự nghĩ đến ta.
Ta nghĩ sao ngươi còn không chết đi!
Phong Quang lại đá một chân qua, bị hắn tránh thoát, nhưng tốt xấu, cô cũng giật được tay mình về.
Thu Thức cười nói:
Không phiền Phong Quang nghĩ, ta thật sự sắp chết rồi.
Đúng là ta lừa Phong Quang.
Phong Quang lập tức muốn mở miệng nói biết ngay trong miệng ngươi không câu nào là thật, lại không nghĩ rằng hắn nói tiếp một câu,
Từ trước khi Phong Quang nhìn thấy ta, ta đã không sống được bao lâu nữa.
Lúc này đây, trong mắt hắn tuy có ý cười, nhưng lại có một phần thê lương, không khỏi khiến người cảm thấy hắn đang rất nghiêm túc khi nói những lời này.
Phong Quang trầm mặc một lát,
Vì sao ngươi lại không sống được bao lâu?
Vạn vật đều có sinh có tử, nếu chuyên tâm, có thể một lòng hướng đạo mà đắc đạo thành tiên, một khi lòng có nhớ mong, đạo tâm không vững, rốt cuộc cũng không thoát khỏi cái chết.
Nhưng chẳng phải ngươi nói ngươi là yêu tinh sao?
Vậy thì sao?
Phong Quang không cảm thấy có gì khó chịu sao? Khi ở bên một nam nhân không được xem là người như thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.