• 6,565

Chương 1305: Cua đổ đại ca sơn trại (56)


Sách sử chỉ ghi lại rằng, một trận lũ lụt đã trùm lên toàn bộ Hạ phủ, mọi người còn chưa kịp hoảng sợ kêu lên thì tính mạng đã 8mất.

Vào ban đêm, một người về muộn rốt cuộc cũng đã đến nơi mà hắn từng hứa hẹn sẽ trở về.

Là ta.
Lão nhân mỉm cười,
Đã lâu không gặp.


Năm đó ngươi còn nhỏ như vậy...
Phong Quang đưa tay so ngang hông, nói với vẻ hoài niệm:
Đúng là ta quên lãng đã quá lâu.

Tri Vi quỳ trên mặ3t đất, trước mắt đều là thi thể, áo trắng của hắn lấm lem, đó là những thi thể mà hắn phải vất vả lắm mới tìm ra được. Hắn cảm9 thấy có người đi tới phía sau, không quay đầu lại mà đưa ra một câu hỏi khó hiểu:
Vì sao không trở lại cứu nàng?

Na6m nhân áo trắng không trả lời, hắn ôm lấy thân thể lạnh băng kia. Thiếu nữ hắn đang ôm lấy này sẽ không bao giờ ngọt ngào gọi 5tên hắn nữa.
Cô đã nhớ ra toàn bộ, từ ký ức 300 năm trước ở bên Mặc Khanh cho đến sau khi cô trở thành nữ quỷ, lập bia mộ cho từng người trong tâm trí mình, rồi vì ngày tháng làm quỷ quá mức nhàm chán mà cô lại làm cho mỗi một người đã chết đi một con búp bê vải. Về sau... theo thời gian trôi đi, cho dù không muốn, cô vẫn chậm rãi quên đi rất nhiều chuyện, thậm chí cuối cùng, cô còn sáng tạo ra một thế giới thuộc về riêng mình nữa.

Tri Vi, ngươi dẫn ta đến gặp hắn đi.

Mặc Khanh chôn cất từng người trong Hạ phủ, chỉ giữ lại một mình Phong Quang. Tiểu Tri Vi cùng sư phụ ở lại Hạ phủ đổ nát một thời gian dài, tận đến ngày cuối cùng, hắn nhìn sư phụ trầm mặc tựa như đã hạ một quyết tâm gì đó, dùng thuật pháp để giữ gìn thân thể Phong Quang, lại bế thân thể Phong Quang bước ra ngoài cửa.

Sư phụ, người muốn làm gì?
Tri Vi đuổi tới cửa, thầm cảm thấy không ổn trong lòng. Hiện giờ cậu bé chỉ muốn Phong Quang có thể được yên ổn chôn cất mà thôi.

Sư phụ, rõ ràng người có thể cứu nàng...
Tri Vi lớn tiếng hỏi:
Chẳng lẽ mạng người Hạ phủ thì không phải mạng người sao? Sao người có thể từ bỏ bọn họ?

Hắn rũ mắt nhìn người trong lòng mình, im lặng mà ôm cô càng thêm chặt.
Tri Vi không hỏi
hắn
kia là ai, tóm lại, bất kể là Mặc Khanh hay Mạc Khanh, cô đều có thể gặp. Ông mở kết giới, dẫn theo Phong Quang lướt gió mà đi, tới một tòa đại điện kim bích huy hoàng.
Đây là nơi Mặc Khanh ở, cũng là nơi nhiều hương khói nhất trong toàn bộ Tiên môn. Đó vốn nên là nơi tràn ngập tiên khí nhất, nhưng hiện giờ lại bao phủ một bầu không khí lạnh lẽo âm trầm.
Mà lần thứ hai tỉnh lại, Phong Quang đã trở thành nữ quỷ núi Hắc Phong.
Phong Quang mở mắt ra, Linh Lung Trì vẫn ở đó, lão nhân trước mặt cô cũng chưa hề rời đi. Môi cô khẽ mấp máy, giọng cô khô khốc,
Tri Vi?

Bước chân Mặc Khanh khựng lại, im lặng hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng lên tiếng, đây là câu nói đầu tiên trong mấy ngày này,
Ngươi về Tiên môn trước đi.

Dứt lời, hắn ôm Phong Quang biến mất.
Vừa bước vào đại điện, một luồng kiếm quang liền phóng thẳng về phía Tri Vi, tuy Tri Vi đã phản ứng cực nhanh, dùng phất trần ngăn cản, nhưng uy lực của kiếm quang lại không giảm chút nào. Khi nó sắp đâm vào thân thể ông, Phong Quang lại chắn trước người Tri Vi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.