Chương 1307: Cua đổ đại ca sơn trại (58)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 794 chữ
- 2022-02-10 03:59:12
Tri Vi thở dài:
Sư phụ...
Mặc Khanh vẫn không nhìn Tri Vi mà chỉ nhìn Phong Quang không dời mắt,
Ta không ngừng hỏi8 chính mình có hối hận không? Không sai, ta hối hận. Ta cũng từng nghĩ, nếu trở lại năm đó, liệu ta có còn lựa chọn giống thế3 hay không? Nhưng ta lại không thể trở về. Ta trở thành anh hùng vô tư được mọi người ca tụng, nhưng cảnh đời đổi thay, những9 người đó rồi cũng chết. Ta chợt không rõ, việc ta từ bỏ nữ nhân mà ta yêu liệu có ý nghĩa gì?
Phong Quang không nhị6n được mà nói:
Nhưng ngươi thật sự đã cứu rất nhiều người...
Đối với ta hiện tại, những điều đó đã chẳng có ý nghĩ5a gì.
Mặc Khanh đi đến bên cạnh cô, duỗi tay ôm lấy gương mặt cô, hắn hơi cúi đầu, ánh mắt khẽ động,
Vốn dĩ chúng ta có thể trở thành phu thê. Nàng sẽ ở cùng ta tại Tiên môn, nếu nàng nhàm chán, ta sẽ đưa nàng xuống chân núi đi dạo, ta biết nàng thích trẻ con, có lẽ không tới mấy năm, chúng ta cũng sẽ có một đứa nhỏ... Ta nghĩ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện tương lai, đây là điều mà trước khi gặp gỡ nàng ta chưa từng nghĩ tới, nhưng tất cả tưởng tượng của ta đều đã mất hết khi ta ôm lấy thân thể lạnh băng của nàng.
Mặc Khanh...
Dường như lúc trước hắn cũng dùng ánh mắt ôn nhu như vậy để nhìn cô, nhưng lại không... mang nỗi thống khổ nặng nề, ép người ta đến không thở nổi như vậy.
Hắn khẽ cười nói:
Theo thời gian trôi đi, càng lúc lại càng có nhiều chuyện mà ta không hiểu rõ, vì sao ta lại là Đại đệ tử Tiên môn, vì sao ta phải gánh trên lưng nhiều trách nhiệm như vậy, vì sao... ta lại không thể lựa chọn người ta yêu? Sau khi nàng chết, ta giết càng nhiều ác quỷ yêu ma, tay lại vấy máu càng nhiều, trên người ta tựa như cũng có mùi máu tươi không thể tẩy hết. Bỗng nhiên có một ngày, các trưởng lão cùng nhau đến tìm ta, bọn họ nói ta có ma chướng. Đó là... lần đầu tiên ta biết, hóa ra ta cũng không phải là người hoàn mỹ không có khuyết điểm.
Phong Quang chậm rãi nói:
Trên đời này, không có ai là hoàn mỹ cả.
Không, ta có nàng thì mới có thể hoàn mỹ.
Mặc Khanh chậm rãi ôm lấy cô, ngoại trừ thân mình hơi cứng đờ, cô vẫn chưa có hành động phản ứng nào khác. Hắn cười,
Nàng nhìn xem, chỉ khi có nàng bên cạnh, ta mới cảm thấy bản thân mình có được tất cả. Ngoại trừ nàng, ta không còn mong mỏi gì nữa.
Có cô ở bên, trái tim trống rỗng kia của hắn dường như mới được lấp đầy.
Chỉ là... vì sao ta lại vứt bỏ nàng đây?
Tay hắn ôm lấy hông cô càng thêm chặt, trong giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi kia rốt cuộc cũng xuất hiện cảm xúc thống khổ rất dễ dàng nhận thấy,
Năm đó vì sao ta lại vứt bỏ nàng? Ở Vô Đố Nhai, ta không ngừng suy nghĩ vấn đề này, không ai có thể cho ta đáp án, thậm chí là... ngay cả dũng khí gặp nàng ta cũng không có. Phong Quang, ta là một kẻ nhát gan, ta chỉ dám nhìn nàng qua Linh Lung Trì, nhìn nàng nhàm chán ngồi dưới tán cây đếm lá, nhìn nàng lập từng mộ bia cho những người đã chết đi, lại nhìn nàng chậm rãi quên mất những người này, rồi sau đó... nàng cũng quên ta.
Mặc Khanh cảm thấy khủng hoảng chưa từng có, thậm chí còn khủng hoảng hơn cả khi thấy Phong Quang mất đi sinh mệnh. Đối với Phong Quang, khi cô quên hắn, những hồi ức trong quá khứ đó sẽ không còn tồn tại, hắn sẽ chỉ còn là người xa lạ đối với cô. Nhưng còn hắn thì sao? Hắn chẳng thể quên đi điều gì được, mà ngược lại, theo thời gian, những hồi ức ở bên cô càng lúc càng hiện lên rõ ràng trước mắt hắn.
Phong Quang đã từng hỏi ta, nếu người ta thích chết đi, liệu ta có thể cam tâm tình nguyện nhìn nàng ấy đầu thai chuyển thế hay không...
Hắn dán sát bên tai cô nói nhẹ,
Ta trả lời là không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.