Chương 1438: Cua đổ hoàng đế bệnh tật (57)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 942 chữ
- 2022-02-10 09:36:13
Phong Quang thích phụ thân như vậy sao?
Không sai.
Trong nước chợt nổi lên một tầng sóng gợn, một bàn tay tiến vào, bắt được cổ tay cô.
Phong Quang bỗng nhiên mở to mắt, trên không trung mây đen dày đặc, mọi người đang tìm chỗ tránh mưa, còn đám trẻ con đang chạy vội... Nơi này là công viên.
Vậy ư?
Thẩm Ước cười,
Vậy thì giữ các ngươi cũng vô dụng.
Bỗng nhiên, có tiếng máu tươi phun ra.
Cô trở về lúc trời sắp mưa... trước khi xuyên qua một khắc.
Không... Đây là sao vậy?
Nụ cười của Thẩm Ước đọng lại trên mặt.
Hoa Chúc Chúc bưng kín miệng, không dám tin tưởng mở to hai mắt, nhìn lỗ thủng trước ngực Thẩm Ước không ngừng tràn ra máu tươi.
Phong Quang!
Hoa Chúc Chúc đưa bàn tay vào hố, nhưng chỉ sờ đến bùn đất lầy lội, mà một người sống sờ sờ như Phong Quang, sao lại có thể biến mất trong một vũng nước như vậy đây?
Lúc này, bên cạnh cô ta bỗng bay tới một người bị quăng ngã trên đất, là Thần Tích.
Nước là sự ôn nhu, Phong Quang cũng bỗng nhiên ý thức được, đám nước này sẽ không khiến mình chết đuối, bởi cô có cảm giác mình đã ở trong nước vài phút rồi. Đây là thế nào? Do thân xác bất tử của cô sao?
Điều này đúng là châm chọc, cho dù cô muốn chết cũng chết không xong.
Nhưng Phong Quang cũng nên biết, điều nàng vốn thích ở phụ thân, chẳng qu8a chỉ là một khía cạnh hắn biểu hiện ra theo ý thích của nàng mà thôi.
Phong Quang hơi khựng lại, tiếp đó cong môi cười,
Có lẽ ta chỉ 3thích một khía cạnh đó của hắn, nhưng ta lại thích hắn như vậy, cho dù ngươi có để một nam nhân có tính cách giống hắn đứng ở trước mặt ta, ta c9ũng sẽ chỉ thích hắn.
Thần Tích nâng tay, triển khai thuật pháp ngăn cản, nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được, sức mạnh của bọn họ chênh lệch lớn bao nhiêu. Hắn vội quay đầu nói với Hoa Chúc Chúc:
Mau đưa mẹ ta rời đi!
Hoa Chúc Chúc hiểu ra tình thế trước mắt, cô ta cũng không nói thêm gì mà vội kéo tay Phong Quang chạy ra bên ngoài.
Phong Quang quay đầu lại nhìn,
Thần Tích còn ở đó!
Cho nên cậu càng phải nhanh chóng rời đi, đừng để hắn hy sinh vô ích!
Nói thật, ở trong mắt Hoa Chúc Chúc, Phong Quang là bạn cô ta, mà Thần Tích... chẳng qua chỉ là người mới gặp một lần, đương nhiên cô ta sẽ ưu tiên bảo vệ Phong Quang.
Thẩm Ước rũ mắt nhìn Thần Tích, hắn vẫn luôn không muốn thừa nhận đây là một phần hồn của hắn, đặc biệt là hiện tại. Hắn nói:
Nếu ngươi đã vội vã chịu chết như vậy, ta liền đáp ứng tâm nguyện cho ngươi là được.
Hắn vừa dứt lời, tòa miếu đổ liền chìm trong cuồng phong gào thét.
Trước khi chìm vào đáy nước, Phong Quang chỉ nghe thấy Hoa Chúc Chúc kinh hoảng kêu lên, cô mở mắt ra, xung quanh đều là nước xanh thẳm, cảnh này dường như giống hệt lần đầu tiên cô xuyên đến đây, bị rơi vào giữa một vùng biển rộng.
Thiếu nữ mặc áo cưới màu đỏ giữa làn nước màu xanh, dáng người cũng có vẻ càng thêm đẹp đẽ. Cô không có ý chí cầu sinh như lần trước, mà chỉ nhắm mắt lại, lẳng lặng để nước vây quanh mình.
Cô lại trở về địa điểm trước khi cô xuyên qua!
Phong Quang đứng lên từ trên ghế, nhìn đôi vợ chồng già ngắm hoàng hôn đang đứng dậy rời đi, chàng trai ngồi trên ghế dài cũng cầm hoa đứng lên, chỉ là lần này, hắn không hề bị đứa trẻ đụng vào.
Thẩm Ước chậm rãi đi tới,
Phong Quang đâu?
Hoa Chúc Chúc nâng Thần Tích dậy, cô ta cố lấy dũng khí mà nói:
Phong Quang đã đi rồi, ngươi sẽ không tìm được cô ấy đâu!
Thì ra là thế.
Thẩm Ước gật gật đầu,
Nếu như vậy... Ta cũng chỉ có thể dùng phương thức mà Phong Quang không t6hích để đưa nàng trở về.
Ngươi muốn đụng đến mẹ ta, trước hết phải qua cửa này của ta đã!
Thần Tích đứng ra, thân thể trẻ con đối mặt5 với Thẩm Ước lúc này quả thật là nhỏ bé không đáng kể, không khác gì châu chấu đá xe.
Trời mưa lớn hơn nữa, các hố lớn trên mặt đất bị nước ngập đầy, đặc biệt là Phong Quang, cô mặc một thân áo cưới nặng nề, sau khi ngấm nước lại càng thêm nặng. Trong trong bóng đêm không trăng càng thêm tăm tối, đột nhiên, cô giẫm vào một hố nước, cảm giác mất trọng lực quen thuộc lại ào đến với cô lần nữa.
Phong Quang!
Đúng lúc mưa rơi xuống, một cây dù lại che trên đỉnh đầu cô.
Phong Quang sửng sốt, cô quay đầu lại, là chàng trai kia.
Một nam nhân bước ra từ sau lưng Thẩm Ước, trong nháy mắt đi ngang qua nhau, hắn nhẹ nhàng cầm đi đóa hoa màu đỏ trên tay Thẩm Ước, thân thiện cười hỏi Hoa Chúc Chúc,
Thê tử của ta đi đâu vậy?
...
Cô gái xinh đẹp, hơn cả muôn hoa.
Hắn đưa hoa hồng trong tay tới trước mắt cô, nhẹ nhàng cười, tựa như mới gặp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.