Chương 1470: Cua đổ… thúc thúc, người có muốn yêu đương cấm kỵ không? (29)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 1058 chữ
- 2022-02-10 09:41:50
Đợi Phong Quang và Tạ Yêu Yêu rời khỏi, một người mặc áo trắng thong dong ưu nhã bước ra từ sau thân cây, hắn khẽ cười,
Tiểu Hầu gia, đã l8âu không gặp, sao không ra đây tán gẫu một chút?
Một lúc lâu sau, từ phía sau góc tường, một vị công tử áo lam cũng đi ra, hắn ta3 quả thực tuấn lãng vô song, đôi mắt màu đen tuy lạnh lùng nhưng vẫn có mị lực vô hạn hấp dẫn người khác, hắn ta lịch sự chắp tay nói:
Tạ9 tướng quân, đã lâu không gặp.
Tính ra thì lần trước chúng ta gặp mặt, là ở tiệc mừng thọ của bệ hạ ba năm trước đây, nếu ta nhớ6 không lầm, tiểu Hầu gia còn vừa đến tuổi nhược quán. Sau thời gian dài gặp lại, quả nhiên đã không tầm thường.
Tạ tướng quân không nhớ lầm.
Nhưng hôm nay ta quan sát, tiểu Hầu gia dường như càng có hứng thú với nhị nha đầu của phủ chúng ta.
Tạ tướng quân cũng không quan sát sai.
Một giọng nói ôn hòa vang lên,
Đêm khuya gió lạnh, sao không mặc thêm quần áo vào?
Ta chẳng phải đang đi trở về đây sao?
Phong Quang không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, cô không nhìn hắn, lập tức bước qua,
Hôm nay bóng đêm thanh lãnh, nếu thúc lại nhảy hồ, nhớ cẩn thận không bị nhiễm phong hàn đấy.
Chẳng phải vậy sao.
Tạ Trạm đi đến bên cạnh cô,
Lúc đó không phải ta muốn nhảy hồ, ta chỉ muốn bình tĩnh một chút thôi.
Nha hoàn động tâm tư cũng không phải số ít.
Cô đáp cho có lệ,
Ừm.
Ta có thể phòng nhất thời, lại phòng không được một đời.
() Nhược quán: 5Hai mươi tuổi.
Tạ tướng quân biết mà, trước nay ta đều không biết nói lời khách sáo.
Người ta nói với hắn ta một hồi, Lạc Viễn Chi lại không biết nên đáp lại thế nào mới tốt.
Đây sao có thể là lời khách sáo? Chẳng qua là lời ôn chuyện mà thôi.
Tạ Trạm lại cười, ôn hòa như ngọc,
Nếu ta nhớ không lầm, tiểu Hầu gia hình như là vị hôn phu của đại nha đầu nhà chúng ta thì phải.
Cô vẫn không nhìn hắn,
Chẳng lẽ có chuyện gì khiến thúc kích động sao?
Phong Quang biết đó, ta còn chưa thành thân.
Cho nên?
Tạ Trạm cười, mắt hơi cong,
Vậy tiểu Hầu gia muốn ngồi hưởng Tề nhân chi phúc hay là...
() Tề nhân chi phúc: Ý chỉ việc có nhiều vợ.
Tạ tướng quân đã xem thường ta rồi.
Lạc Viễn Chi nghiêm túc nói:
Tề nhân chi phúc chỉ là câu nói do đám phàm phu tục tử kia bày ra vì muốn thỏa mãn dục vọng của mình mà thôi, về hôn ước với Tạ đại tiểu thư, ta sẽ nghĩ cách giải trừ.
Phong Quang rốt cuộc dừng chân lại, vui sướng khi có người gặp họa nói:
Cho nên thúc trúng chiêu?
Không sai.
Chẳng qua lần này hắn trúng chiêu không phải do người trong phủ động tay, mà là người ngoài phủ. Ai có thể nghĩ đến, hắn chẳng qua chỉ cứu một cô nương sắp bị cha mẹ bán vào hoa lâu mà thôi, kết quả cô nương này lại mang theo thôi tình tán.
() Thôi tình tán: thuốc kích dục.
May mà vẫn kịp về trước khi cửa thành đóng lại, người Tạ phủ để lai đồ ăn cho người về muộn, Phong Quang nghĩ đến một câu kia liền không có hứng thú ăn uống, cô tùy ý ăn một chút, liền nói phải về rửa mặt nghỉ ngơi.
Trăng tròn treo cao, bóng đêm thanh lãnh.
Khi cô đi ngang ven hồ, gió lạnh thổi tới, cô liền hắt xì.
Nhớ kỹ, người của Tạ gia, không phải ngươi muốn động là có thể động.
...
Phong Quang hoàn toàn không biết sau khi mình đi đã xảy ra chuyện gì, Tạ Yêu Yêu đi ra ngoài trở về, không tránh khỏi lại bị Đàm Nhu mắng một trận, lần này cô ta lại an tĩnh gánh tội không chút kêu ca.
Như thế, tiểu Hầu gia cũng coi như là một nam nhân có trách nhiệm.
Tạ Trạm lại cười nói:
Nhưng việc đánh lén sau lưng này, tiểu Hầu gia dường như không thể cãi lại.
Bị người ta nắm thóp, Lạc Viễn Chi cũng thản nhiên đáp lại,
Tạ nhị tiểu thư ở Tạ phủ sống không được tốt, đây cũng là chuyện Tạ tướng quân đã biết rồi.
Chuyện nhà của Tạ phủ chúng ta, không đến lượt ngươi nhúng tay vào.
Cho nên, Tạ tướng quân định thế nào?
Tạ Trạm híp hai mắt lại, khóe môi mỉm cười,
Cái gọi là thương gân động cốt một trăm ngày, nếu như tiểu Hầu gia nhàn rỗi đến không chịu được, vậy ba tháng kế tiếp cứ ở trong phủ tu thân dưỡng tính đi.
Tạ Trạm vừa dứt lời, trước mắt Lạc Viễn Chi đã không thấy hắn đâu, ngay sau đó, tiếng xương bị vặn gãy vang lên.
Nếu bất cứ ai đi hỏi thăm người tốt làm việc tốt nhưng lại xui xẻo nhất chính là ai? Đó nhất định là Đại tướng quân Tạ gia, hắn cứu mười người, thì liền có bảy người có ý đồ xấu với hắn, thế nhưng lần nào thấy người gặp nạn, hắn cũng vẫn giúp đỡ người ta. Người đế đô đều bội phục nhân phẩm của hắn, cũng hết sức tán thưởng với chuyện hắn thường đi ở bờ sông nhưng chưa bao giờ ướt giày này.
() Thường đi ở bờ sông nhưng lại không ướt giày: hàm nghĩa trái ngược và xuất phát từ
Thường đi ở bờ sông, sao có thể không ướt giày
(câu gốc tương tự với hàm nghĩa
Đi đêm lắm có ngày gặp ma
).
Tạ Trạm lại cười tủm tỉm nhìn Phong Quang,
Xem ra Phong Quang rất hiểu hai chữ ‘trúng chiêu’ này.
Đầu Phong Quang lập tức to ra! Một nữ tử khuê các như cô sao lại có thể biết chuyện người lớn như vậy cơ chứ!?
Cô lắp bắp nói:
Ta không biết nha, đây đều là ca ca nói cho ta!
Là Tạ Kết?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.