• 6,565

Chương 1517: Ngoại truyện: tạ trạm (6)


Trước kia A Hề Vũ đều nói nữ nhân khác là dung chi tục phấn, ngực to ngốc nghếch, lại không ngờ bốn chữ
ngực to ngốc nghếch
8này sẽ có lúc bị gắn lên chính bản thân mình. Nàng ta thừa nhận rằng mình ngực lớn, nhưng sẽ không thừa nhận mình là kẻ ngốc 3nghếch. Nếu nàng ta ngốc nghếch thì hiện giờ sao có thể thành công bắt được tiểu quận chúa?


Tạ Trạm, bản công chúa đ9ể mắt đến ngươi mới đưa ra điều kiện như thế.
Nếu A Hề Vũ đã bị châm chọc, vậy nàng ta đương nhiên sẽ không mỉm cười tiếp nh6ận, nàng ta vốn là công chúa của một quốc gia, tuy nói hiện giờ đã mất nước, nhưng sự cao quý trong xương cốt kia vẫn còn. Mó5ng tay thật dài của nàng ta nhẹ nhàng quẹt qua khuôn mặt Tiếu Tiếu, chỉ cần dùng thêm một chút sức lực, trên làn da mềm mại của đứa trẻ này sẽ lập tức bị rách một vệt. Nàng ta cười nói:
Năm đó ta đã từng gặp mặt Hạ Phong Quang, khi ấy nàng ta còn nhỏ tuổi, nhưng đã mỹ diễm không gì sánh được, hiện tại nàng ta đã gả chồng sinh con, e là dung mạo lại càng thêm xinh đẹp. Hạ Phong Quang và ngươi đều có dung mạo hơn người, hẳn là con gái các ngươi cũng sẽ không kém được. Để ta đoán xem, nói không chừng tương lai tiểu quận chúa lớn lên sẽ càng giống mẫu thân của mình...


Tạ Trạm mỉm cười,
Con gái giống mẫu thân, đây là chuyện tốt.


Đúng vậy, chỉ sợ qua thêm mười mấy năm nữa... Danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này cũng sẽ thuộc về tiểu quận chúa.
Móng tay A Hề Vũ tựa như phát ra ánh sáng lạnh dưới trăng, nàng ta chậm rãi nói:
Nếu như tới lúc đó ong bướm mãnh liệt kéo đến, chỉ sợ Tạ tướng quân cũng sẽ cảm thấy phiền toái cực kỳ. Chi bằng, hiện giờ ta liền giúp tương quân miễn đi phiền toái đó.

Trong bóng đêm, những tia máu bắn ra, khi một tiếng kêu vang lên, một cánh tay cũng rơi xuống đất.
Đứa trẻ được nam nhân ôm vào trong lòng, ngửi được hơi thở quen thuộc, đứa trẻ vốn đang khóc cũng nín dần. Cô bé mở đôi mắt trong, sáng ngời, đôi tay bé nhỏ vung vẩy, cuối cùng bắt được ngón tay phụ thân, khanh khách bật cười.
Tạ Trạm cũng cười khẽ, nắm lấy tay nhỏ của bé con, chỉ cảm thấy mềm mại.

A Hề Vũ cố nén đau đớn mất đi cánh tay, nàng ta nói với giọng điệu hưng phấn, tỏ ý ‘không nằm ngoài dự liệu của ta’:
Tạ Trạm, bất luận ngươi có nói tuyệt tình cỡ nào, lại giả bộ không quan tâm đến đâu, nhưng khi con gái ngươi thật sự gặp nguy hiểm, ngươi vẫn không thể bình tĩnh bàng quan được.



Ngươi lại nói sai rồi.
Tạ Trạm cúi đầu cười đùa với con gái, giống như một phụ thân bình thường yêu thương con, nhưng lời hắn nói ra nói lại cực kỳ lạnh nhạt,
Ngươi đã nói Tiếu Tiếu giống Phong Quang, vậy thì sao ta để ngươi động đến gương mặt này của Tiếu Tiếu được?


A Hề Vũ khựng lại, nàng ta hiện tại dường như đã quên đau đớn, chỉ quan tâm hỏi rõ một vấn đề,
Hạ Phong Quang... rốt cuộc có ma lực gì, mà có thể khiến một kẻ khinh thường cả cốt nhục thân sinh như ngươi để tâm đến thế?



Vấn đề này ta cũng không trả lời được.
Tạ Trạm ngước mắt cười, tuấn dật tao nhã,
Ta chỉ cảm thấy, ngoại trừ Phong Quang, thì tất cả mọi người đều có cũng được mà không có cũng không sao, bao gồm chính cả ta nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.