• 6,565

Chương 1534: Cua đổ đại thần game đối kháng (12)


Phong Quang chỉ vào tòa nhà chung cư đang xây phía ngoài cửa sổ,
Cậu có thấy tòa nhà kia không?



Có thấy.
Chu Tiểu Tình gật gật đầu.8


Đó là tòa nhà ba tôi quyên góp cho trường học.
Nói xong, Phong Quang liền đặt hành lý của Chu Tiểu Tình trước cửa phòng 304, lại vẫ3y tay nói một câu tạm biệt rồi đi vào phòng 305, đóng cửa lại.
Nhan Sách hít sâu một hơi,
Bạn học Hạ.


Vâng, thầy giáo!
Nghe mình được gọi, cô rất tích cực giơ tay.

Tôi hy vọng, về sau em có thể giữ khoảng cách an toàn ba mét với tôi.


Không lâu, không lâu, chỉ một hai giờ mà thôi.
Cô nhớ đến việc phải xin lỗi người ta, nên cố ý sau khi sắp xếp xong phòng ngủ liền chạy ra ngoài.
Nhan Sách cong môi, hắn hiện giờ vết thương chồng chất nhưng vẫn biểu hiện hết sức phong độ nhẹ nhàng. Hắn nói:
Về sau bạn học Hạ mặc váy thì đừng nên leo cây.

Phong Quang suy nghĩ một hồi lâu, hơn nửa ngày mới ý thức được ý trong lời hắn, cô lắp bắp nói:
Em, em, em có mặc quần an toàn!

Dứt lời, cô ta lau nước mắt rồi chạy xa, bóng dáng thoạt nhìn có vẻ cực kỳ đau xót.
Phong Quang nhìn bóng dáng Tề Phương Phương biến mất, cô cắn một miếng bánh bao đã lạnh, thảng thốt nói:
Làm sao bây giờ, hình như cô ấy đã hiểu lầm.

Người khác nghe cô nói xong, còn có thể không hiểu lầm chắc!?
Hiệu trưởng rất yên tâm, lại nói thêm vài câu khách sáo, đưa hắn đến trường học liền lái xe đi.
Hiện tại đã là thời gian cơm chiều, phần lớn học sinh đều đang ở nhà ăn lấy cơm, Nhan Sách đi trên đường vắng vẻ, thình lình, từ trên cây trước mặt hắn có một thiếu nữ nhảy xuống.
Cô cũng ngẩn người, dường như chưa nghĩ ra sau khi nhảy xuống thì phải bắt đầu nói thế nào, chỉ là bầu không khí trầm mặc này thật sự không dễ chịu, cô theo bản năng liền cầm bánh bao trên tay rồi đưa qua, hết sức lấy lòng mà nói:
Thầy giáo... thầy đã ăn cơm chiều chưa?


Trời ạ! Thầy Nhan, sao thầy lại có thể tốc váy bạn học nữ!!!?
Bên cạnh truyền đến một tiếng thét chói tai, Tề Phương Phương che mắt lại, thoạt nhìn có vẻ thực sự sốc.
Phong Quang cúi đầu nhìn, dáng vẻ lúc này Nhan Sách duỗi tay chạm vào váy cô quả thật giống như hắn muốn xốc váy cô, mà cô đang duỗi tay ngăn lại... Khụ, hình ảnh này thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Cô lại ngẩng đầu nói với Tề Phương Phương:
Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ tới đưa bánh bao cho thầy giáo ăn. Xốc váy cho thầy xem cũng là tôi tự nguyện.

Ng5ày đầu tiên học sinh quay về trường, sân trường liền cực kỳ náo nhiệt, các thầy giáo cũng bận rộn cực kỳ.
Lúc chạng vạng, Nhan Sách được chữa trị ở bệnh viện xong liền ngồi trên xe hiệu trưởng về trường học, hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên, trên đầu đã có xu hướng hói gần hết, ông ta tên là Lưu Triệu, là hiệu trưởng mới đến đây năm nay. Kỳ thật không ít người đều biết, chính nhà họ Hạ đã dùng một số quan hệ để điều Lưu Triệu tới Trung học Phổ thông Thụ Hỏa, bởi vì thiên kim nhà họ Hạ năm nay sẽ đi học ở đây.
Mỗi khi Hạ Phong Quang chuyển đến một trường học, trong trường liền phải đổi một hiệu trưởng mới, đây đã là một chuyện hết sức bình thường.
Mắt Nhan Sách hơi rũ xuống, nhìn vào nơi cái bánh bao đã bị cắn một miếng kia.
Cô lại vội vàng nói:
Em sợ dì ở nhà ăn gạt em, cho nên em kiểm tra một chút, thật sự là nhân thịt, hơn nữa hương vị cũng không tệ lắm...

Nhan Sách cũng không vạch trần việc cô tự muốn ăn, hắn hỏi:
Em đợi ở đây bao lâu rồi?


Vậy à?
Nhan Sách nói ra hai chữ có lệ.
Phong Quang nhất thời tình thế cấp bách, cô nhấc váy mình lên,
Thầy xem, em thật sự mặc mà!

Một lúc lâu sau, Nhan Sách giơ tay đỡ trán, thở dài một tiếng thật sâu, hắn dùng cánh tay không bị thương mà buông váy cô xuống,
Bạn học Hạ, em là nữ sinh, phải chú ý hình tượng.

Lưu Triệu vỗ vỗ bả vai Nhan Sách, cười nói:
Thiếu nữ ấy mà, xuống tay luôn không biết nặng nhẹ, chúng ta thân là thầy giáo, cũng nên thông cảm nhiều hơn một chút. Thầy Nhan, thầy nói đi?

Mắt trái bầm tím, trên cánh tay còn đang cột băng vải, Nhan Sách ưu nhã cười,
Hiệu trưởng nói rất đúng.

Không tệ, người thanh niên này có tư tưởng giác ngộ rất cao.
Chu Tiểu Tình qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, cô ôm mặt, mơ mộn9g nói:
Đúng là một nữ sinh thật soái!

Vừa vào phòng, Phong Quang liền lập tức ảo não, sao cô lại khéo gặp nữ chính như vậy? Ý định t6ừ đầu của cô chính là đến chết già cũng không qua lại với nam nữ chính đó!
Đặt hành lý xuống xong, cô muốn che mặt mà khóc.
Không đúng... Lời này có vẻ kỳ lạ!
Nhan Sách đã thu tay về, thái dương giật giật.

Bánh bao...
Cũng không biết Tề Phương Phương đang nghĩ tới thứ không tốt gì, cô ta lại càng thêm bị đả kích không nhỏ, kêu lên một tiếng, cô ta mếu máo nói to:
Thầy giáo, thầy không bao giờ là người hoàn mỹ nhất trong lòng em nữa!

Nhan Sách không nói gì.
Không khí có chút xấu hổ.
Người vừa từ trên cây nhảy xuống này không phải ai khác mà chính là Phong Quang, cô lại nhỏ giọng nói:
Em lo lắng thầy chưa ăn cơm, nên đặc biệt giữ lại cái bánh bao...

Phong Quang vừa nghe liền mặt như đưa đám,
Vì sao? Thầy sợ em sẽ đả thương thầy à? Em cam đoan với thầy, về sau em sẽ tuyệt đối có chừng mực!


Không, đây là hắn đang suy nghĩ vì danh dự của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.