• 6,565

Chương 1570: Cua đổ đại thần game đối kháng (48)


Trước lúc tạm biệt, Nhan Phi lại cho Phong Quang một kích thích lớn như vậy, nên dù Phong Quang có về tới nhà thì cũng khô8ng nhịn được mà nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó ở phòng y tế, tiếp theo liền mặt đỏ tai hồng. Phong Quang muốn mắng thầm m3ột tiếng, người kia thật là nhiều mưu mẹo, cho dù cô ấy không ở bên cạnh mình, Phong Quang cũng sẽ không nhịn được mà liê9n tục nghĩ tới Nhan Phi.

Phong Quang ôm gối đầu nằm trên giường, lại thở dài thật sâu. Quả nhiên sự chia cách chí6nh là kẻ địch lớn nhất của cặp đôi đang yêu cuồng nhiệt.


Phong Quang, đã chuẩn bị xong chưa?
Ngoài cửa truyền đ5ến giọng của Hạ Triều.
Phong Quang ngồi bật dậy từ trên giường, giờ mới nhớ tới hôm nay cô phải cùng ba đi tham gia một buổi tiệc. Cô đáp lại một tiếng sắp xong, liền vội vàng thay quần áo trang điểm. Chờ đến hai mươi phút sau, cô vừa mở cửa ra đã thấy khuôn mặt không kiên nhẫn của cha mình, Phong Quang
Hừ
một tiếng, không hề có chút ngại ngùng nào,
Con gái nói sắp xong có nghĩa là phải mất thời gian dài như vậy đó ạ...


Ba biết.
Vẻ mặt Hạ Triều lập tức trở nên hơi quái dị,
Giống y hệt kiểu của mẹ con mà.

Phong Quang đi xuống cầu thang,
Ba biết là tốt rồi.

Hạ Triều không bao giờ trách cứ Phong Quang cả, ông chỉ có thể chấp nhận số mệnh mà đi theo.
Buổi tiệc hôm nay là do thị trưởng thành phố A tổ chức. Các nhân vật nổi tiếng và doanh nghiệp có uy tín ở địa phương đều sẽ đến tham gia. Những bữa tiệc như thế này cũng là nơi thuận lợi để giao tiếp và bàn chuyện làm ăn. Mà Hạ Triều dẫn Phong Quang đến đây cũng là vì ông biết Vương Từ nhất định sẽ tới, chỉ cần để Phong Quang tùy tiện khóc lóc một chút thì Vương Từ lâu không về nhà cũng sẽ trở lại Hạ gia ở một thời gian.
Buổi tiệc này được tổ chức ở khách sạn của Nhan gia, vì thế khi Phong Quang vừa liếc mắt đã thấy Nhan Phi dung mạo xinh đẹp trong một đám người, cô liền ngây ngẩn.

Xin lỗi... Tiểu thư...
Nhân viên phục vụ có vẻ kinh sợ không ít,
Tôi không hề cố ý.

Thật sự là người quá nhiều, anh ta phải tránh hết chỗ này lại đến chỗ kia, nên mới bất cẩn như vậy.

Không sao.
Nhan Phi cười rộng lượng rồi nói với Phong Quang:
Cùng tôi đi thay quần áo nhé?

Phong Quang nhìn sắc mặt khó chịu của Nhan Sách dành cho mình, cô lại nhìn Nhan Phi gật gật đầu,
Nhớ chị.

Nhan Phi cong khóe môi.
Nhân viên phục vụ bưng rượu bên cạnh đi không vững liền trượt chân, khi khay rượu vang đỏ sắp đổ vào người Phong Quang, Nhan Phi bước lên một bước, rượu kia liền đổ toàn bộ vào lưng cô.
Hiển nhiên, Nhan Phi cũng liếc mắt một cái liền thấy được Phong Quang. Cô ấy mỉm cười muốn đi tới, nhưng Nhan Sách lại kéo tay cô ấy nói gì đó, Phong Quang nghe không rõ lắm nên liền bước đến tận nơi.
Nhan Sách nhíu mày,
Chị không cảm thấy mình đã quá gần gũi với cô ấy sao?


Tôi lại chê tôi và cô ấy còn chưa đủ gần.
Nhan Phi cười rút tay mình ra, quay người lại, liền cầm lấy tay Phong Quang, cô thấp giọng hỏi:
Nhớ tôi không?

Người phụ nữ lại không nhìn hắn, mà chỉ cười,
Chẳng qua... lại vượt ra ngoài dự kiến của mẹ. Tuy rằng ngoài dự đoán, nhưng kết quả vẫn không tồi.

Nhan Sách rũ mắt xuống.
Lại nói đến bên kia, Nhan Phi dẫn theo Phong Quang vào một phòng ở tầng hai. Cô ấy ôm hôn Phong Quang rồi nói:
Tôi vào phòng tắm một chút, sẽ rất nhanh thôi.


Được.
Phong Quang không thèm nhìn tới người cha đang trông cậy vào cô để dẫn mẹ về nhà, không chút do dự liền đi cùng Nhan Phi.
Nhan Sách đứng yên không nói gì, bên cạnh hắn lại truyền đến giọng của một người phụ nữ,
Tuổi trẻ thật tốt nha.


Mẹ...
Nhan Sách nhìn người phụ nữ không biết đã đến đây từ khi nào.
Phong Quang gật đầu, nói
Được
. Lúc này Nhan Phi mới vào phòng tắm.

Phong Quang không ngờ mình có thể gặp gỡ Nhan Phi ở đây. Hiện giờ mới nghĩ đến, dường như trước nay cô đều chưa từng biết về gia thế của Nhan Phi, liệu có phải mình đã quá sơ ý? Cô ngồi trên sô pha, sâu sắc cho rằng người bạn gái như mình quả là quá vô trách nhiệm. Cô còn đang ngẫm lại bản thân mình, liền nghe được tiếng Nhan Phi truyền ra từ trong phòng tắm,
Phong Quang, tôi quên lấy quần áo. Trong tủ quần áo có đồ của tôi, em giúp tôi lấy một chút.



Chị đợi xíu.
Phong Quang đứng dậy đi mở tủ quần áo, nhưng vừa nhìn thấy liền có chút ngây người. Nguyên nhân không gì khác ngoài việc trong tủ chỉ có toàn áo sơ mi màu trắng. Cô chỉ biết rằng Nhan Phi từ trước đến nay đều thích mặc quần áo màu sắc nhã nhặn, lại không ngờ cô ấy còn đặc biệt thích áo sơ mi trắng. Phong Quang tiện tay cầm một chiếc áo, thưởng thức kỹ càng. Khi nhìn đến tay áo, cô liền sửng sốt.

Nhan Phi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ấy khẽ hé cửa ra, đang muốn cười tủm tỉm hỏi đùa Phong Quang có muốn vào cùng tắm với mình hay không, thì bất thình lình bị ném một bộ quần áo vào ngực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.