• 6,566

Chương 1590: Ngoại truyện: nhan phi (4)


Phong Quang đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt hắn. Trên khuôn mặt thoáng hiện tái nhợt của hắn kia, cô chỉ thấy được sự thoải mái, nhưng cũng vì sự t8hoải mái đó mà cô không cách nào tưởng tượng được, khi nó mất đi, cô sẽ đau lòng đến mức nào.


Không cần khổ sở vì tôi.
Nhan Phi hôn3 lên khóe mắt ướt át của cô, nhẹ giọng nói:
Bây giờ tôi rất ổn.

Phong Quang không tốt sao?
Cũng không phải, nếu như Phong Quang và Văn Hạo được đặt trên một cái cân, Chu Tiểu Tình cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như Phong Quang vậy. Chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, giống như người cũng có mức độ quan trọng khác nhau.
Phong Quang nhìn thấy súng, phản ứng theo bản năng chính là che Nhan Phi ở phía sau mình. Ngay lúc tiếng súng vang lên, cô có thể kéo Nhan Phi rời khỏi chỗ, nhưng nếu bọn họ rời khỏi, viên đạn kia sẽ bắn trúng Chu Tiểu Tình ở phía sau bọn họ. Phong Quang cắn răng đẩy Nhan Phi ra, viên đạn kia cũng xuyên vào bả vai cô.

Phong Quang!
Nhan Phi ôm lấy thân thể Phong Quang, khi Nhan Sách lại muốn tiếp tục nổ súng, Nhan Phi ấn nút điều khiển từ xa trong tay. Tại nơi Nhan Sách đang đứng, tia laser màu đỏ chiếu xuống dày đặc.
Ngay tại một khắc này, đầu óc cô ấy trống rỗng.

Đừng động đến cô ấy...
Giọng Phong Quang suy yếu truyền đến.
Đây là tính chất đặc biệt mà người nào cũng có.

Nhan Phi...
Hai tròng mắt Nhan Sách như có ánh sáng lạnh,
Anh thật sự... nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?

Bởi vì trong cuộc đời này có một người khác mà hắn muốn đi theo, đó chính là Hà Linh.
Nhan Sách giơ tay, súng trong tay chĩa thẳng tắp về phía Nhan Phi. Đây là súng mà Hà Linh giao cho hắn. Hà Linh biết, nếu bà ta xảy ra chuyện gì, Nhan Sách nhất định sẽ không buông tha cho hung thủ, cho dù người này có là Nhan Phi.
Phong Quang thật sự đau đến choáng váng đầu. Cô nhắm mắt lại, cho dù không ngủ được, cũng có thể bớt chút sức lực khiến mình dễ chịu hơn một chút.
Nhan Phi ôm Phong Quang đứng lên, trước khi đi ra cửa, hắn dường như nhớ tới người đã bị lãng quên. Hắn hơi nghiêng đầu, Chu Tiểu Tình đang cuộn tròn ở trong góc liền chạm phải ánh mắt lạnh băng mà cả đời này cô ấy sẽ không cách nào quên đi được.

Nhan Phi...
Cô cố sức nâng bàn tay dính máu lên đặt trên mặt hắn. Khi phát hiện mình khiến mặt hắn bị nhọ, cô muốn thu tay về, lại bị hắn cầm lấy. Cô nói:
Đừng đau lòng...

Cô biết lòng tốt của mình đã gây thêm rắc rối. Nếu vừa rồi cô không đẩy Nhan Phi ra, Nhan Phi đã sớm có thể dùng tia laser giết chết Nhan Sách.
Mà lúc này, Văn Hạo đã từng cự tuyệt Chu Tiểu Tình vô số lần lại bỗng nhiên nhận việc chăm lo cho cuộc sống của cô ấy.
Hồi tưởng xong những chuyện xảy ra mấy năm nay, Phong Quang dựa vào vai Nhan Phi nhẹ nhàng nói:
Chọn một ngày, em muốn đi thăm Chu Tiểu Tình.

Nhan Phi dừng một chút,
Được, tôi không động đến cô ta.

...
Phong Quang ở bệnh viện ở một tháng. Trong ngày xuất viện kia, cô nghe được tin Chu Tiểu Tình vào ở bệnh viện tâm thần. Cô đã từng đến thăm Chu Tiểu Tình, nhưng khi đó Chu Tiểu Tình đã không còn nhớ ai cả. Sau hết lần này đến lần khác muốn nhảy lầu để trốn khỏi
lồng sắt màu trắng
nhưng thất bại, Chu Tiểu Tình đã bị trói.
Về sau, cô ấy lại tự sáng tạo ra một thế giới cho mình. Ở thế giới kia, cô ấy trở thành Phong Quang, một Phong Quang vĩnh viễn không phải chịu đau khổ .

Tôi không đau lòng, tôi còn có Phong Quang.
Nhan Phi thấy Phong Quang đau đến sắc mặt trắng bệch, hắn lại nhẹ giọng nói:
Phong Quang ngủ trước một lát, ngủ rồi liền không đau.

Nhan Phi vốn học y, Phong Quang cũng không bị thương đến chỗ hiểm, nhưng đau thì không cách nào tránh được.

Vậy là tốt rồi...

Chuyện Chu Tiểu Tình đã có Văn Hạo chăm lo, Phong Quang cũng sẽ không nhúng tay quá nhiều. Giống như bọn họ đều có cuộc sống riêng, cuộc sống của Chu Tiểu Tình cũng đã gắn liền với Văn Hạo.
Nhan Sách chưa phát ra tiếng nào đã bị cắt thành mảnh nhỏ. Cơ quan ở đây vốn là để phòng bị giá trị vũ lực đặc biệt lớn của Phong Quang, nhưng hiện giờ lại được dùng trên người Nhan Sách.
Phong Quang đã được Nhan Phi ôm, cô không nhìn thấy cảnh tượng phía sau Nhan Phi, nhưng nghe tiếng kêu đặc biệt lớn của Chu Tiểu Tình vọng lại, và cả không khí tràn ngập mùi máu tươi, cô biết đó nhất định không phải cảnh tượng tốt đẹp gì.
Rốt cuộc cũng là song sinh, Nhan Phi suy nghĩ gì, Nhan Sách liền có suy nghĩ đó.
Nhan Phi ngước mắt, chậm rãi cong khóe môi,
Tôi cũng rất hoan nghênh cậu tiếp tục làm em trai tôi. Nhưng, cậu nguyện ý à?

Đáp án đương nhiên là không.
Nhan Sách đã từng thích theo sau anh trai như vậy, nhưng hiện tại, khoảng cách giữa hai người bọn họ đã quá xa, cho dù Nhan Sách muốn theo sau, hắn cũng không đuổi kịp, huống chi, Nhan Sách cũng không hề muốn đuổi theo.
Đúng vậy, hắn rất ổn. Chỉ cần giải quyết thêm một Nhan Sách thôi, t9hì trong cuộc sống của hắn và Phong Quang, sẽ không bao giờ có người gây phiền toái nữa.
Phong Quang không thể không thừa nhận, cô cũ6ng giống như người bình thường khác, rất khó làm được đẹp cả đôi bên. Trong lòng cô hiểu rõ, Chu Tiểu Tình vô tội, nhưng trong lòng người ta 5luôn có một cái cân, nếu cùng đặt Nhan Phi và Chu Tiểu Tình lên đó, sức nặng của Nhan Phi tuyệt đối sẽ lớn hơn Chu Tiểu Tình.

Được.
Nhan Phi cũng không phản đối. Hắn thì không sao cả, nhưng mấy năm gần đây, Phong Quang luôn cảm thấy có lỗi với Chu Tiểu Tình. Rốt cuộc thì vào mấy năm trước, Phong Quang và Chu Tiểu Tình cũng coi như là bạn bè, mà lại vì Chu Tiểu Tình không phải người có tính cách ác liệt, cũng chưa từng làm gì không tốt với Phong Quang, vậy nên Phong Quang luôn cảm thấy, việc người ta phát điên, cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Vì Phong Quang, Nhan Phi lại nói:
Văn Hạo đã tìm được một đám bác sĩ từ nước ngoài. Nghe nói Chu Tiểu Tình đã có thể nhận ra hắn.

Mà Phong Quang, cô còn có Nhan Phi.

Nhan Phi cũng chỉ có cô mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.