• 6,566

Chương 1605: Sư phụ, song tu nhé! (15)



Bởi vì đồ ngươi nấu khó ăn.
Phong Quang quyết đoán nói xong liền quay đầu bỏ đi.

Đồ hắn nấu khó ăn sao? Hắn cảm thấy cũng không tệ lắm m8à?

Ngư Côn nghĩ lại một chút, phát hiện nghĩ mãi không ra mình có khuyết điểm gì, hắn cũng liền đuổi kịp bước chân Phong Quang.

Công chúa... Xin cúi đầu...

Phong Quang cúi đầu, chỉ thấy là một con... tôm sông đang khó nhọc bò đến đây. Thấy con tôm sông này bò quá chậm, cô liền ngồi xổm xuống, đặt nó trong lòng bàn tay mình, hỏi:
Hà Quân nhà ngươi đâu?


Lão nô chính là Hà Quân của sông Lạc Nhật này.
Tôm sông già nua ho khụ khụ, khó khăn nói.
Ngư Côn nhìn về phía Phong Quang đang im lặng,
Mỹ nhân, cô có nhìn ra điều gì không?

Lời vừa nói ra, Phi Tử Diên cũng không khỏi chuyển ánh mắt chờ mong sang phía Phong Quang.
Phong Quang bỗng có ảo giác như mình sắp trở thành chúa cứu thế vậy, cô lại nhìn con sông, nói:
Ta cũng không phát hiện ra chỗ nào không ổn.

Khóe miệng Phong Quang giật giật,
Ngươi đang đùa ta à?

Cho dù địa vị của Hà Quân không cao trong giới thần linh, nhưng cũng không đến mức do một con tôm đảm nhiệm.

Công chúa có điều không biết. Ngay vào ba tháng trước, Hà Quân tiền nhiệm đã từ chức rồi.

Phong Quang đợi trong chốc lát, thấy thật sự không có ai bước ra, cô lại giậm chân một cái,
Hà Quân sông Lạc Nhật, cút ra đây cho ta!

Vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Nếu là trước kia, bất luận Phong Quang đến thuỷ vực nào, chỉ cần giậm chân một cái thì dù là chủ nhân thủy cung ngũ hồ tứ hải cũng đều lập tức xuất hiện gặp cô. Hiện giờ Hà Quân sông Lạc Nhật lại không xuất hiện, chẳng lẽ nơi này không có Hà Quân?

Hà Quân vốn là một cá trắm đen, trước khi đi đã truyền chức vị Hà Quân cho Trai Tinh. Không lâu sau có một trận mưa to đổ xuống, nước sông Lạc Nhật trở nên vẩn đục không chịu nổi, Trai Tinh lại truyền chức vị cho Cua Tinh, bơi đến một thuỷ vực tốt hơn ở nơi khác. Về sau các hà tinh rời đi ngày càng nhiều, sông Lạc Nhật cũng chỉ còn lại một mình lão nô...
Cho nên vị trí Hà Quân này dĩ nhiên do ông ta gánh vác.
() Hà tinh: Sinh vật tu luyện thành tinh sống ở sông.
Phong Quang... không còn gì để nói.

Từ chức?


Hà Quân ban đầu trong lúc đi nhầm thuỷ vực đã vô ý bị một người đánh cá câu lên. Một vị cô nương đã cứu hắn, hơn nữa còn thả hắn về trong nước. Không lâu sau Hà Quân liền từ chức nói muốn đi báo ân.

Phong Quang:
...

Phong Quang quay đầu ra sau, thấy bóng dáng Phi Tử Diên và Ngư Côn đã khuất tầm nhìn, cô mới nhặt một viên đá từ dưới đất lên ném vào trong nước,
Hà Quân của sông Lạc Nhật là ai? Mau ra đây cho bản công chúa!

() Hà Quân: Vị thần cai quản một con sông.
Viên đá chỉ gợi một tầng gợn sóng trên mặt hồ, không còn động tĩnh nào khác.
Lúc này, một giọng nói khác xen vào,
Hóa ra mỹ nhân ở đây để bắt tôm sao?

Vừa phục hồi tinh thần liền thấy nam nhân ngồi xổm trước mặt, Phong Quang hoảng hốt,
Ngư Côn!


Ừm?
Ngư Côn cười đáp lại,
Tên ta dễ nghe đến mức khiến mỹ nhân lớn tiếng gọi như vậy sao?

Phi Tử Diên lại hô lên về phía bóng dáng Phong Quang:
Cô nương, trên đường trở về cô chú ý an toàn nhé.

Chính các ngươi mới nên chú ý an toàn!
Phong Quang không đáp lại. Dù sao nữ chính cũng sẽ không chết, nhưng cô thì chỉ có một cái mạng, cô không chơi nổi cùng người ta. Nhưng sau khi đi một đoạn, cô lại dừng chân.
N3ước sông Lạc Nhật đã không còn trong như ngày xưa nữa. Hiện giờ nhìn lại, một con sông chạy dài vài dặm không thấy điểm cuối, do bùn cát mà nước 9đều vẩn đục, không phản chiếu nổi bóng dáng người đứng trên bờ.
Mọi người đi được khoảng một nén nhang cũng không phát hiện ra điều gì kh6ông ổn, Phi Tử Diên rốt cuộc không nhịn được mà nói:
Đây chẳng phải một con sông bình thường sao? Hơn nữa đê cao như vậy, sao nước có thể tràn r5a được chứ?

Nếu nguyên nhân là do trời mưa, vậy lượng mưa phải lớn đến đâu mới có thể gây ra điều đó.
Trên thực tế, ngay cả yêu khí cô cũng không cảm giác được. Đương nhiên không loại trừ khả năng tu vi của yêu quái kia còn cao hơn cô, cho nên cô mới không cảm nhận thấy.
Tưởng tượng đến khả năng này, Phong Quang liền lập tức xoay người rời đi.

Ôi, mỹ nhân, cô đi đâu vậy?
Ngư Côn kêu.
Phong Quang không quay đầu lại,
Ta phải đi về.

Tưởng tượng đến việc có một con đại yêu quái ở nơi này, cô liền cảm thấy mạng nhỏ của mình cực kỳ nguy hiểm, cô tiếc mạng, nên sẽ không vì người dưng mà mạo hiểm tính mạng mình.
Ngư Côn dường như còn muốn đuổi theo, Phi Tử Diên lại nói:
Nếu cô nương muốn trở về, chúng ta cũng không cần làm khó người khác. Đoạn đường còn lại chúng ta tự mình đi.

Nhưng không thể có chuyện như vậy được, mỗi sông, biển, hồ đều phải nằm dưới sự quản lý của thần linh một phương.

Công chúa...
Một giọng nói già nua truyền đến.
Phong Quang nhìn khắp nơi nhưng vẫn không thấy người,
Ai đang nói chuyện?

Cô quả thực sắp bị nam nhân này phiền chết!


Tuy rằng chỉ có một con tôm... nhìn còn hơi già một chút, nhưng cũng không thể lãng phí được. Nào, chúng ta nướng nó đi.
Không biết từ khi nào, bên cạnh hắn đã xuất hiện một đống lửa.

Phong Quang nhìn tôm sông phát run, cô vội đưa tay lên che chở,
Không được nướng!



Yên tâm đi, công tử ta vẫn rất có phong độ, nướng chín rồi ta sẽ không tranh với mỹ nhân.
Ngư Côn cười nói:
Nấu cơm cho chủ nhân không phải cũng là trách nhiệm của trâu ngựa à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.