Chương 1621: Sư phụ, song tu nhé! (31)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 953 chữ
- 2022-02-11 03:28:47
Nhưng dáng vẻ Phong Quang nhìn quanh khắp chốn lại giống như cô đang nhìn bốn phía chờ mong một người có thể nguyện ý nhận mình làm8 đồ đệ.
Đúng vậy, bất luận nói như thế nào, dựa theo tuổi của loài người mà tính, cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổ3i mà thôi. Trước mặt nhiều người lại gặp phải chuyện khó xử như thế, dù là một người trưởng thành chỉ e cũng sẽ không chịu nổi, hu9ống chi cô còn là một thiên kim đại tiểu thư được chiều chuộng đã quen.
Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu vẫn là khuôn mặt nhỏ x6inh đẹp này của cô rất dễ được người ta thông cảm.
Phong Quang nhấp môi, thất vọng vì mình không thấy được Vô Nhai, nhưng ở trong mắt những người khác, đây chính là thất vọng vì không ai nguyện ý nhận mình làm đồ đệ.
Có người vui sướng khi cô gặp họa, mà cũng có người thương cảm cho cô.
Phong Quang lại phóng khoáng vẫy tay,
Ta xuống núi trước, sang năm sẽ đến sau.
Khi mọi người ở đây đều lặng ngắt như tờ, người trẻ tuổi nhất trong tam5 đại trưởng lão là Tùng Trúc đứng dậy, hắn khụ một tiếng, khẽ hắng giọng mà nói:
Nếu không có ai khác nguyện ý nhận vị tiểu cô nương này làm đệ tử, vậy ta liền...
Tùng Trúc trưởng lão còn chưa nói xong, liền đột nhiên thấy cổ đau nhói, ngã thẳng ra đất ngất xỉu.
Tùng Trúc trưởng lão!
Một đám người kinh hô, vội vàng đỡ người lên.
Phong Quang lại giãy giụa trong chốc lát, khi đang định hóa thành hình rồng, hạc tiên lại buông lỏng móng vuốt ra, thân thể cô bắt đầu rơi từ trên cao xuống. Cô không sợ hãi cảm giác rơi, vì nói thế nào thì cô cũng có thể bay được... nhưng bi kịch chính là, cô bỗng phát hiện ra mình không bay nổi.
Nói đúng ra, là sau khi cô tiến vào địa vực của một ngọn núi, pháp lực của cô liền không dùng được.
A!!!!!
Phong Quang che mắt lại kêu to,
Cứu mạng!!!
Đúng là phóng khoáng thật.
Không có ai ngăn Phong Quang lại.
Cô đi thẳng đến cửa sơn môn, nhìn hạc tiên bay lượn trên bầu trời, không hiểu sao lại nghĩ tới Ngư Côn. Đương nhiên, cô không biết Ngư Côn có phải chỉ là một người trong ảo cảnh hay không, mà chỉ bỗng nhiên cảm thấy, trước kia có hắn luôn quấn lấy mình ồn ào nhốn nháo, đúng là náo nhiệt hơn không ít so với sự quạnh quẽ bây giờ.
Những người khác lại luống cuống tay chân nâng người dậy, Vân Tích đạo trưởng thì bình tĩnh uống trà,
Hẳn là mấy ngày gần đây có chứng bệnh phong hàn gì đó, rất dễ lây.
Bậy bạ! Thân thể người tu tiên sao yếu ớt như vậy được!?
Thế này là thật sự không ai có thể đứng ra.
Bỗng nhiên, một con hạc tiên bay về phía cô. Phong Quang vốn tưởng rằng hạc tiên chỉ lướt ngang qua mà thôi, nhưng không ngờ móng vuốt của hạc tiên lại bắt lấy bả vai cô, nhấc cô bay lên.
Này!
Phong Quang biết hạc tiên có linh tính, cô liền lớn tiếng kêu lên:
Buông ta ra!
Hạc tiên chỉ kêu dài một tiếng.
Nếu không ai chọn Phong Quang, vậy cô cũng chỉ có thể rời đi.
Phi Tử Diên nói với Thiết Cơ Tử:
Sư phụ, Phong Quang là bằng hữu của con, người không thể thu nàng ấy làm đồ đệ được sao?
Cái này...
Thiết Cơ Tử dường như hơi băn khoăn một chút.
Con cam đoan với người, bản tính Phong Quang không hề xấu! Nếu có sư phụ dạy dỗ, nhất định Phong Quang sẽ có thể trở thành người có phẩm đức vẹn toàn!
Thấy đồ đệ xin giúp người khác như thế, Thiết Cơ Tử cũng không nhịn được mà mềm lòng, ông ta nghĩ một chút, liền đứng ra nói:
Hay là để ta...
Cũng giống vừa rồi, lời còn chưa nói xong, mọi người lại thấy Thiết Cơ Tử ngất trên mặt đất.
Vân Tích đạo trưởng hết sức bình tĩnh nhìn thoáng qua,
Không có việc gì, chỉ là hôn mê thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn.
Vậy trưởng lão, vị tiểu cô nương còn lại này thì tính sao?
Có người nhìn Phong Quang lẻ loi đứng giữa quảng trường liền hỏi.
Biểu hiện của Phong Quang thật sự an tĩnh, thậm chí còn hơi nhíu mày. Theo những gì cô nhớ, ở cốt truyện ban đầu, cô quả thật chính là đệ tử của Tùng Trúc trưởng lão, nhưng Tùng Trúc trưởng lão còn chưa nói xong lời đã hôn mê bất tỉnh.
Tốc độ rơi xuống cực nhanh. Cô có thể tưởng tượng, không lâu sau cô sẽ ngã trên đất thành một bãi thịt nát. Đây chính là cách chết khiến người ta không thể chấp nhận được nhất!
Phong Quang che mắt lại không dám nhìn, trong lòng mặc niệm vài giây sau cô sẽ ngã trên mặt đất, nhưng khi cô đếm
ba, hai, một
đến lần thứ 31, cảm giác đau đớn vẫn không hề xuất hiện.
Cô lén lút hé mắt, qua kẽ ngón tay, cô nhìn thấy gương mặt tươi cười ôn hòa của một nam nhân.
Phong Quang sửng sốt, hoàn toàn thả tay xuống.
Đây là một căn nhà được rừng trúc bao quanh, mà giờ phút này cô đang ở trong sân viện, cũng chính là ngồi ở... trong lòng của nam nhân kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.