Chương 1623: Sư phụ, song tu nhé! (33)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 661 chữ
- 2022-02-11 03:28:47
Chẳng phải vậy à...
Phong Quang phục hồi tinh thần lại, lời nói của cô cũng đột nhiên im bặt, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân 8kia lại ẩn giấu ý cười, sắc mặt cô chợt đỏ,
Ngươi, ngươi nói gì? Không được trêu đùa bổn tiểu thư!
Tuy rằng tính tình cô cũng k3hông quá tốt, nhưng khi có người khen mình trực tiếp như vậy, cô sẽ có vẻ... đặc biệt thẹn thùng.
Vô Nhai khẽ nhướng mày, hắn vốn nho nhã, mà động tác nhỏ này lại khiến hắn có một vẻ quyến rũ bất ngờ,
Chẳng phải Phong Quang đã nói, nếu không vì theo đuổi ta, nàng còn lâu mới tới nơi quỷ quái như Vô Vọng Thiên này sao? Hiện giờ ta xuất hiện trước mặt Phong Quang, sao Phong Quang lại không giống như ta tưởng tượng, kích động lao đến ôm chầm lấy ta?
Nói xong lời cuối cùng, hắn dường như còn cực kỳ tiếc nuối mà thở dài một hơi.
Một lọn tóc màu trắng của nam nhân rũ xuống trước ngực hắn, gió nhẹ phất tới, liền vô tình sượt qua sườn mặt cô. Dường như cô ngửi thấy mùi hương của thuốc.
Mà hắn còn đang nhìn cô, nhìn không chớp mắt, dùng đôi mắt mang ý cười nhìn cô, thậm chí còn có thể nhìn thấy bóng cô phản chiếu qua đáy mắt trong suốt của hắn.
Hắn đặt tay trên môi, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà lộ ra ý cười, trong mảnh rừng trúc xanh rì, áo trắng tôn lên dung mạo như tranh của hắn, sự ôn nhu giữa đôi mày ấm áp như làn nước xuân.
Phong Quang lại bất cẩn mà nhìn đến ngây người. Vài giây sau, cô lại lắc đầu, khiến mình tỉnh táo lại, nơm nớp lo sợ hỏi:
Ngươi rốt cuộc là ai?
Không khí lúc này bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, dường như ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy được.
Mặt Phong Quang dần đỏ, cô rõ ràng đã nhận ra mặt mình đang nóng lên, bi kịch hơn chính là, nhịp tim cô dường như cũng đang đập loạn.
Khi lần nữa nghe được tiếng gió thổi vang rừng trúc, Phong Quang liên tiếp lui về phía sau ba bước, cô nấp sau một thân cây trúc, chỉ ló đầu ra nhìn hắn.
Tựa như hắn là hồng thủy mãnh thú vậy.
Phong Quang đang nghĩ gì?
Đột nhiên nghe thấy giọng nam nhân vang lên bên tai mình, Phong Quang ngước mắt, chỉ thấy nam nhân tóc bạc mặc bạch y kia đang đứng trước mặt mình. Hắn hơi cong eo, cúi đầu, chỉ còn cách một chút nữa là có thể đụng tới môi cô.
Vào giờ phút này, cô thật ra lạ9i nhớ tới Ngư Côn, cái kẻ mà bất luận người khác khen hắn, mắng hắn, hay ghét bỏ hắn, hắn đều sẽ mặt dày cười hì hì, thật giống như ngoại6 trừ tươi cười thì hắn vĩnh viễn đều không có vẻ mặt khác.
Nghĩ đến Ngư Côn, Phong Quang lại lắc lắc đầu. Lúc trước cô cực kỳ ghé5t bỏ nam nhân kia, cảm thấy hắn vừa phiền lại vừa không biết xấu hổ, sao bây giờ lại thường xuyên nhớ tới hắn vậy?
Quên mất không tự giới thiệu.
Hắn buông tay đặt trên môi xuống, mỉm cười như gió xuân thổi qua. Ánh mặt trời hòa tan băng tuyết, chỉ còn thời khắc năm tháng bình yên,
Ta là chủ nhân Lạc Nhật Phong, Vô Nhai.
Vô Nhai...
Phong Quang khựng lại, ngay sau đó mở to hai mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Vô Nhai mà cô tìm lâu như vậy lại cứ thế xuất hiện trước mắt cô!?
Phong Quang nghe mà mặt đỏ tai hồng,
Ta còn lâu mới làm chuyện như vậy! Ngươi nghĩ nhiều rồi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.