Chương 1638: Sư phụ, song tu nhé! (48)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 561 chữ
- 2022-02-11 03:28:47
Nuôi con?
Hắn nhíu mày,
Phong Quang hiểu lầm rồi, ta chưa bao giờ muốn có con. Ta nuôi Phong Quang chính là để làm vợ.8
Cô khựng lại, ngay sau đó liền hỏi:
Ngươi nói gì?
Một chuyện đã có lần đầu thì lần tiếp theo liền hết sức trôi chảy. Lúc trước Vô Nhai đều đợi khi Phong Quang đã ngủ mới lẻn vào phòng cô, còn bây giờ hắn quang minh chính đại vào phòng cô trước cả khi cô ngủ, lại cực kỳ thuần thục mà chui vào chăn của cô.
Nhưng có một ngày, Phong Quang dựa vào ngực hắn gọi,
Vô Nhai...
Nuôi Phong Quang để làm vợ đó.
Hắn cười, duỗi ta3y khẽ quẹt qua chóp mũi cô, lại hết sức nhẹ nhàng ôm cô,
Ta từng đọc được trong sách, nếu muốn giữ một người bên cạnh m9ình vĩnh viễn, vậy chỉ có cách thành thân. Nhưng hiện tại Phong Quang còn quá nhỏ nên chỉ có thể nuôi trước, chờ đến lúc6 Phong Quang trưởng thành, chúng ta liền thành thân, vậy Phong Quang sẽ chỉ có thể ở bên cạnh ta vĩnh viễn.
Pho5ng Quang bị lời cầu hôn không giống cầu hôn này làm trở tay không kịp. Không, ở trong mắt nam nhân này, hai chữ
cầu hôn
vốn không tồn tại, lời hắn nói chẳng thấy có chút ý
cầu
nào, mà hoàn toàn nhận định Phong Quang đã là vật sở hữu của hắn. Đây chỉ là thông báo của hắn thôi, còn ý kiến của Phong Quang hoàn toàn không quan trọng.
Phong Quang yên lặng cúi đầu, cảm thấy vẫn không cần nói cho hắn biết... kỳ thật cô năm nay đã 160 tuổi, cũng coi như đến tuổi trưởng thành rồi.
Vô Nhai đã lớn tuổi, có một số việc không nhớ rõ cũng là bình thường, dù sao hắn cũng là
đồ cổ
không biết đã sống bao nhiêu năm.
Ừm?
Vô Nhai dường như đã sắp ngủ rồi, hắn còn đang nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đối với chuyện cô không gọi mình là sư phụ mà chỉ gọi tên, hắn cũng không có chút bất mãn nào.
Phong Quang lén lút nắm chặt góc áo mình,
Ngươi có thích ta không?
Hắn dường như đã sớm muốn thử cảm giác ôm cô ngủ, Phong Quang đuổi không đi lại đánh không thắng, cho dù cô tự nói với mình là không được ngủ, nhưng khi trời gần sáng, cô vẫn không nhịn được mà ngủ thiếp đi.
Khi Phong Quang tỉnh lại là lúc mặt trời đã lên cao, cơm sáng của cô đã được chuẩn bị từ sớm. Phong Quang nhìn bộ y phục mới đặt ở mép giường, cô bình thản mặc lên, hoàn toàn chẳng còn chút tâm tư mâu thuẫn. Không thể không nói, thói quen là một chuyện rất đáng sợ.
Dĩ nhiên là thích.
Hắn trả lời không chút do dự.
Phong Quang vùi đầu trong lòng hắn, cô không thấy được vẻ mặt hắn, nhưng nghe được câu trả lời nhanh chóng như vậy, lại không nhịn được mà nói tiếp:
Ta đang nói đến kiểu
thích
giữa nam và nữ, chính là tình yêu...
Yêu?
Lần này hắn hơi ngừng lại. Không lâu sau, hắn hỏi:
Yêu là gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.