• 6,577

Chương 1666: Cua đổ phù thủy hắc ám (17)


Mấy năm gần đây, Phong Quang cũng không phải không hề gặp Hermann, chỉ là số lần rất ít, cho dù ngẫu nhiên gặp phải tại nhà thờ, bọn họ cũng đứng r8ất xa, chỉ có thể nhìn lướt qua một chút.

Có lẽ là bởi ít tiếp xúc với Hermann, hắn cũng không có cơ hội tiếp tục dùng đủ loại lý do bắt c3ô viết bản kiểm điểm, nên Phong Quang không còn sợ hãi Hermann nhiều như vậy nữa. Cô lại cười,
Giám mục đại nhân vẫn luôn bận rộn bảo vệ an toàn 9cho Tòa Thánh như thế.


Vậy ngươi đi đi.
Phong Quang nói:
Ở đây có Giám mục đại nhân, lát nữa phụ thân và mẫu thân cũng tới đón ta về, ngươi không cần lo lắng cho sự an toàn của ta đâu.

Eve lại nhìn Hermann, dường như đã xác định Hermann là người có thể tin cậy, lúc này cô ấy mới hành lễ một cái, xoay người rời đi.
Nhìn qua có vẻ không tình nguyện lắm...
Phong Quang lại ngượng ngùng kéo dải lụa trên váy mình,
Đương nhiên, nếu Giám mục đại nhân có chuyện gì bận rộn, cũng có thể không cần lo cho ta... Ta đi tìm cha mẹ ta là được.

Thánh Nữ có thể nhận được sức mạnh của nữ thần, đây là trợ giúp rất lớn để Giáo hội hoàn toàn tiêu diệt Hiệp hội Phù thủy.
Lúc này, một con chim ưng bay vào từ ngoài cửa sổ, đậu trên tay Eve. Eve gỡ tờ giấy buộc trên móng ưng xuống, sau khi xem qua liền nói:
Điện hạ, ông nội ta nhiễm bệnh nặng, ta cần trở về một chuyến.

Bỗng nhiên, một tiếng dã thú rống to truyền đến.
Phong Quang hoảng sợ. Vốn đang ở hoàn cảnh tối tăm, nên thứ mà cô không nhìn thấy lại có vẻ càng thêm đáng sợ. Cô sợ tới mức run lên, càng dùng sức nắm chặt tay Hermann, chỉ là vẫn giữ hình tượng thục nữ nên không kêu thành tiếng.

Đây là chức trách của ta.
Đây đúng là kiểu trả lời của Hermann. Mỗi khi có người nói hắn nghiêm túc làm việc, ho6ặc khen ngợi hắn, hắn đều chỉ dùng một câu đây là chức trách của ta để trả lời.
Phong Quang nhẹ nhàng cười,
Giám mục đại nhân vẫn giống y5 như trước vậy.

Trên hành lang chỉ còn lại hai người một nam một nữ, không khí lại đột nhiên có chút vi diệu.
Phong Quang cẩn thận nhìn Hermann,
Giám mục đại nhân hẳn là sẽ ở cạnh ta trước khi cha mẹ ta tới... đúng không?


Quốc vương và hoàng hậu còn đang nói chuyện phiếm với các quý tộc.


Vậy sao...
Cô không dám chắc liệu có phải Hermann đang muốn nói với mình rằng đám thanh niên quý tộc đáng ghét kia vẫn còn ở đó hay không, hay ý hắn là muốn cô đừng đi quấy rầy bọn họ nói chuyện?

Công chúa điện hạ.

Bước chân rời đi của cô khựng lại,
Gì thế?

Đây thuần túy là đánh trống lảng để che giấu sự chột dạ.
Hermann bình thản nói:
Hắn trộm viên đá thần.

Hermann tạm dừng một chút, rồi nói:
Mời công chúa điện hạ đi cùng ta.


Được...
Phong Quang đi theo sau hắn.
Loại việc nhỏ này, Hermann đương nhiên sẽ biết.
Việc Hermann không biết chính là, khi mình mở trận pháp dịch chuyển, nha đầu này lại lao qua.
Đã sắp qua mười năm, vẻ ngoài của Hermann vẫn không có gì thay đổi, vẫn màu tóc mà Phong Quang gọi là màu mật ong, còn cả đôi mắt màu xanh thẳm, bao gồm hình dáng khuôn mặt cực kỳ sắc nét lại lạnh lùng của hắn, tất cả đều không có gì khác biệt. Điểm khác biệt duy nhất, đại khái chỉ có hơi thở nam tính trên người hắn dường như càng thêm nồng đậm...
Mặt Phong Quang đỏ lên, sao cô lại nghĩ đến phương diện này. Lắc đầu, cô ho khan một tiếng, khẽ hắng giọng nói:
Giám mục đại nhân, vừa rồi người kia đã trộm thứ gì sao?

Im lặng đi được chừng hai ba phút, Hermann ngừng lại, hắn mở cửa một gian phòng ra, lại quay đầu nhìn Phong Quang nói:
Vì đuổi bắt kẻ chạy trốn, tất cả cửa phòng đều đã bị đóng lại, trước khi quốc vương và hoàng hậu tới, hiện giờ điện hạ chỉ có thể nghỉ ngơi ở nơi này.


Được... Cảm ơn.
Phong Quang không hề cự tuyệt, trên thực tế cô cũng thật sự không muốn nhìn thấy đám quý tộc phiền phức kia. Đi vào phòng, cô lại nhìn Hermann.
Hermann đứng ở cửa, dường như không có ý định đi vào,
Điện hạ cứ nghỉ ngơi ở đây. Ta cáo lui trước.


Giám mục đại nhân!
Phong Quang vội vàng bước qua bắt lấy tay hắn, đúng lúc luồng sáng của ma pháp trận hiện lên, khi mở mắt ra, bọn họ đã đi tới một gian phòng tăm tối. Cô cứng đờ nhìn Hermann, Hermann đang im lặng nhìn cô chằm chằm, cô cười lấy lòng,
Ta chỉ muốn nói một câu... nhờ Giám mục đại nhân nói cho cha mẹ ta biết ta nghỉ ngơi trong gian phòng nào.


Viên đá thần?
Phong Quang nói với vẻ không chắc chắn:
Nghe nói đây là vật mà nữ thần Ánh sáng để lại ở nhân gian.


Không sai.
Hermann nói:
Tòa Thánh sắp bắt đầu chọn lựa Thánh Nữ có thể kế thừa sức mạnh của nữ thần, viên đá ấy là một vật rất quan trọng.

Vừa rồi để khiến Eve yên tâm rời khỏi, cô đã nói câu đó mà chưa hỏi ý kiến Hermann.
Hermann chỉ là một Giám mục mà thôi, hắn đương nhiên không thể làm trái mệnh lệnh của hoàng thất. Hắn rũ mắt,
Đúng vậy.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.