• 6,565

Chương 1711: Cua đổ kiếm tiên không nghe thấy âm thanh (4)



Phong Quang, con đến đây làm gì?
Thiên đế nhìn các công chúa tụ tập một đám ở bên cạnh, cũng biết cô chắc chắn đã bị đám tiểu nha đầu đó kéo8 tới đây. Thân là người làm cha, ông cũng có thể hiểu tính tình không thích phiền toái của con gái lớn nhà mình.

Thiên hậu cũng nói: 3
Phong Quang, nơi này không có chuyện của con, lui ra đi.


Đợi đã!
Linh thạch màu đỏ trên lắc tay của Phong Quang phát ra ánh sáng, cô vươn tay, muốn thi triển thuật pháp bảo vệ Tử Kinh.

Xong rồi!
Lam Tảo nhanh chóng phát hiện mà kêu lên:
Không phải tỷ tỷ muốn chắn lôi hình đấy chứ!

Lời vừa nói dứt, đám tỷ muội khác liền lập tức vây quanh,
Tỷ tỷ, tỷ đừng luẩn quẩn trong lòng nha!

Phong Quang đang chuẩn bị thi pháp lại đột nhiên bị một đám nữ nhân đẩy tới đẩy lui, vừa lúc thiên lôi đánh xuống, không khéo liền rơi trúng người cô.
Nam nhân mặc bạch y đã xoay người chuẩn bị đi, nhưng cô nương ăn mặc giản dị kia lại quỳ trước mặt hắn nói:
Ơn cứu mạng của công tử, tiểu nữ tử không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân...

Nữ tử còn chưa dứt lời, liền thấy một điểm đen càng lúc càng lớn rớt xuống từ trên không trung.
Rầm
một tiếng, cô nương kia đã bị người rơi xuống đè trúng, lập tức ngất đi.

Tỷ tỷ... Muội không sai.
Tuy khuôn mặt Tử Kinh tiều tụy, nhưng vẻ kiên định lại không dao động chút nào.
Trong lòng Phong Quang vừa vội lại vừa tức,
Muội thật ngang bướng hồ đồ!


Thất muội đã biết sai rồi. Tư thông với phàm nhân là muội ấy không đúng, nhưng không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, nên tạm tha cho Thất muội lần này đi.


Muội và Đổng lang ở bên nhau... việc này không hề sai trái.
Giọng Tử Kinh tuy không lớn, nhưng lại hết sức rõ ràng truyền vào tai mọi người ở đây.
Cô chợt mềm lòng, lại ngẩng đầu nói với cha mẹ:
Phụ hoàng, mẫu hậu, niệm tình Thất muội còn nhỏ tuổi, lại mới vi phạm lần đầu, không biết có thể xử lý nhẹ hay không?

Thiên Đế nói:
Chịu ba đạo lôi hình đã là xử phạt nhẹ.

Thiên Đế giận dữ nói:
Thiên lôi còn không mau giáng xuống!


Ầm
một tiếng, sấm sét hiện ra, Phong Quang ngẩng đầu nhìn, thấy là tia sét màu đỏ thì liền sốt ruột. Tuy cô luôn miệng nói không quan tâm đến chuyện này, nhưng đến hiện tại, cô vẫn không thể nào đứng ngoài cuộc.

Tỷ!
Cả đám đều cùng hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Phong Quang không mang tội trên người, nên thiên lôi đánh vào người cô cũng không có cảm giác thống khổ, chỉ là khi thiên lôi xuyên qua thân thể cô mà đánh xuống đất, Phong Quang liền cảm thấy dưới chân bị hẫng, thân thể mất cân bằng, chỉ nghe được cha mẹ hoảng sợ gọi tên cô, tiếp đó, bên tai cô đã chỉ còn tiếng gió.

Chờ đến khi tỷ tỷ gặp người mình thích... Tỷ tỷ sẽ có thể hiểu rõ tâm tình của muội.

Nhắc tới điều này, Phong Quang liền nghẹn họng, vì cô còn phải xuống thế gian tìm vị
Kiếm tiên
kia để yêu đương nữa.
Hóa ra đạo thiên lôi kia đã đục một lỗ hổng, thân thể cô cũng rơi thẳng từ trên Thiên giới xuống luôn.
Phong Quang mất một chút thời gian mới phản ứng lại, nhưng đến khi cô nhớ được mình có thể bay, cô lại phát hiện ra mình không bay nổi.
Thiên đế đập mạnh xuống bàn,
Không biết hối cải!

Phong Quang tức giận nhỏ giọng nói với Tử Kinh:
Muội không thể giả bộ một chút cho ta được à!

Lúc này ở đế đô nhân gian, một ác bá muốn cưỡng ép dân nữ bị người ta đánh ngã xuống đất, hơn nửa ngày đều không bò dậy nổi.
Mọi người xung quanh nhìn nam nhân áo trắng có dáng người cao ráo kia, đều đoán người tốt thích làm việc nghĩa này rốt cuộc có địa vị ra sao mà lại có thể đánh bại cận vệ của tiểu bá vương đế đô. Cận vệ của tiểu bá vương chính là Hắc Tâm Hổ có danh xưng
Đao bá
.
Ở đây không thể không nói một câu, Phong Quang sở dĩ tên là Phong Quang cũ9ng bởi khi Thiên đế và Thiên hậu có đứa con đầu tiên liền đặt tên là Phong Quang, nào biết sau đó lại có thêm sáu cô con gái nữa. Để thống nh6ất, họ đã muốn Phong Quang đổi tên thành Hồng Nam, nhưng cô lại không muốn. Đối với đứa con đầu tiên của mình, cha mẹ luôn có cảm tình đặc bi5ệt, nếu Phong Quang không muốn, vậy bọn họ cũng liền tùy cô.
Phong Quang thầm nghĩ mình cũng không muốn tới đây, nhưng khổ nỗi nhược điểm của cô đã bị người ta nắm trong lòng bàn tay rồi. Phong Quang quay đầu nhìn lại, thấy Tử Kinh đang nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương động lòng người, cô không khỏi nhớ tới khi Tử Kinh còn nhỏ không cẩn thận bị ngã, nàng ấy cũng dùng dáng vẻ thế này gọi cô
Tỷ tỷ
.

Cái eo già cỗi của ta...
Phong Quang che eo mình đứng vọt lên, cô chợt cảm thấy mặt đất thế mà lại không cứng như mình tưởng, liền không nhịn được tò mò nhảy vài cái,
Kỳ quái... chẳng lẽ hiện tại mặt đất đều mềm?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.