Chương 1714: Cua đổ kiếm tiên không nghe thấy âm thanh (7)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 686 chữ
- 2022-02-11 03:39:52
Là ngươi?
Thư sinh đứng lên, hung tợn nhìn Phong Quang, ánh mắt này đúng là hận không thể lột da rút gân cô.
Thân mình Phong Qu8ang run lên, theo bản năng liền xua tay phủ nhận,
Không phải ta không phải ta...
Nhưng vị kia thư sinh đã chỉ về phía người sa3u lưng cô mà nói:
Ngươi nhất định cũng là đồng lõa! Ác đồ, đền mạng đi!
Ai?
Không phải tìm cô báo thù sao?
Pho9ng Quang thu tay về, thấy thư sinh muốn lao qua bên cạnh mình để gây phiền toái cho vị nam nhân kia, nhưng ngay lúc thư sinh lướt qua, c6ô lại chợt cảm thấy chân mình đau xót, hóa ra không biết có phải vị thư sinh này quá mức bi phẫn mà đi vội quá hay không mà liền bất cẩn5 vấp phải chân Phong Quang, cả người hắn liền mất cân bằng ngã trên mặt đất. Không may, trán hắn ta liền va phải góc bàn gỗ của hàng trái cây bên cạnh. Máu tươi chảy ra, hắn cũng quỳ rạp trên đất không có động tĩnh.
Hắn đã quên sạch chuyện mình bị giáo huấn lúc trước.
Phong Quang không chịu nổi ánh mắt không chút kiêng nể của ác bá này,
Làm càn!
Cô làm công chúa Thiên giới nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu bị người khác khinh bạc như thế. Cô nâng tay lên, linh thạch trên lắc tay vừa mới phát ra ánh sáng màu đỏ, nhưng ngay sau đó, một tia sáng hình sét lóe lên, thuật pháp cô muốn thi triển liền không phát ra được.
Phong Quang... lương tâm của cô đã chết lặng.
Ngày này, mây đen dày đặc.
Ngày này, gió thảm mưa sầu.
Không đúng, có tai tinh đẹp như cô à?
Không phải chứ!
Tên ác bá hôn mê đã lâu từ từ tỉnh lại, hắn nhìn thấy nhiều thi thể như vậy trên mặt đất, không tự chủ được mà thốt ra ba chữ,
Thật trâu bò!
Khi nhìn thấy Phong Quang, đôi mắt hắn ta lại sáng rực,
Mỹ nhân, nàng có muốn về nhà cùng ta không?
Câu nói đó còn được không ít người tán đồng.
Phong Quang khổ không nói nên lời, cô tội nghiệp mím môi, cảm thấy mình thật sự xui xẻo đến cực điểm!
Đúng lúc này, lại xuất hiện một nam nhân khác lao tới, hắn vừa lao đến bên nữ tử nằm trên mặt đất, vừa hô:
Biểu tỷ!!!
Phong Quang:
...
Trong đám người rốt cuộc phát ra tiếng nói,
Đây không phải tiên nữ cũng không phải yêu nữ, đây là tai tinh!
() Tai tinh: Sao tai họa.
Gần đến lúc hoàng hôn, quần chúng vây xem không chỉ không giảm mà ngược lại còn tăng lên không ít, chẳng qua tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng cách xa mười bước với thiếu nữ ở trung tâm kia. Đương nhiên, câu bọn họ nói nhiều nhất chính là:
Hóa ra tai tinh có dáng vẻ như vậy.
Phong Quang không nói gì nhìn đám thi thể nằm trước mặt, cô nhìn thoáng qua, không dưới tám người, tất cả đều là thân thích của nữ tử bị cô đè chết kia.
Lương tâm của Phong Quang đã đau đến không còn cảm giác, cho dù nhìn thấy Đầu Trâu Mặt Ngựa tới rất nhiều lần, cô cũng đều có thể bình tĩnh tự nhiên. Cô có thể nói, ngay cả khi lại có thêm bảy cô tám dì kéo đến, cô cũng sẽ cảm thấy mình có thể tiếp nhận rồi. Ngay cả chính cô cũng hoài nghi sâu sắc, chẳng lẽ cô thật sự là tai tinh?
Cô không tin mà lại rung tay lần nữa, lúc này không có chút phản ứng nào.
Xong rồi! Nhất định là do thân thể cô bị đạo thiên lôi kia ảnh hưởng, cho nên hiện tại cô mới không thể dùng được pháp lực, vào lúc vừa mới rơi xuống kia, cô thậm chí muốn bay cũng không thể bay nổi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.