• 6,577

Chương 1722: Cua đổ kiếm tiên không nghe thấy âm thanh (16)


Nghe mọi người nhất trí phản đối ăn
trâu ngựa
hắn dắt về, Nam Kha cũng không làm khó người khác. Hắn tiếc nuối thở dài,
Vậy đ8ược rồi, các ngươi đã không chịu ăn nàng, ta liền đem nàng ta đi chôn.



Đợi đã!
Phong Quang rốt cuộc kêu to,
Sao ngư3ơi lại muốn chôn ta!?

Văn Tu lại không hiểu nổi mà nói:
Thôn trưởng, vì sao cậu phải làm thế?


Ta cho rằng mọi ngươi sẽ thích ăn nàng ta, cho nên khi tới đây, ta đã không che mắt nàng ta lại. Nàng ta biết đường đi tới An Vân Thôn.


Đúng vậy, ta cũng nghe được, nàng ta nói nàng ta biết nấu cơm!

Một đám người bắt đầu kích động xì xào nhốn nháo, ngay cả Văn Tu cũng phấn khởi nói với Nam Kha:
Thôn trưởng, cậu không thể biến nàng ta ngốc đi được, nàng ta biết nấu cơm!

Nam Kha nghe Văn Tu nói xong, cũng hoàn toàn không phản đối. Hắn hiện giờ đang ở trong trạng thái từ từ tiếp thu tri thức, nói cách khác, nếu mọi người đã nói chuyện này nên làm như vậy, hắn cũng liền cảm thấy mình phải làm như vậy mới đúng. Hắn nói:
Được, ta thả nàng ta đi.

Phong Quang thầm thở phào nhẹ nhõm.
Da đầu Phong Quang tê dại, cảm giác không ổn trong lòng dâng lên tới đỉnh điểm. Cô lui ra sau một bước, nói thật cẩn thận:
Ta thấy nơi này non xanh nước biếc. Hay là... Ta sẽ sống ở đây luôn, không đi ra ngoài nữa.

Trước hết cứ bình an ở lại nơi này, chờ đến khi pháp lực của cô khôi phục... Chờ đến lúc cô khôi phục, cô nhất định cũng phải trói nam nhân này lại bằng dây thừng, ngược đãi hắn một trận rồi tính tiếp!
Thấy những người này vẫn không có phản ứng, Phong Quang lại liều mạng
chào bán
bản thân,
Ta... Ta... Ta biết trồng trọt! Đừng nhìn thân thể ta không lớn, chứ việc nhà nông ta làm rất không tệ, hơn nữa ta còn biết... còn biết xây nhà! Ta cũng biết chữ, có thể dạy bọn nhỏ đọc sách... Giặt quần áo nấu cơm lại càng không nói chơi!

Cũng không biết nghe được câu nào của cô mà đám thôn dân nãy giờ thờ ơ lại bỗng nhiên có phản ứng,
Nàng ta biết nấu cơm!


Giết người là chuyện tổn hại đạo lý, huốn5g chi vị cô nương này cũng không phải người đại gian đại ác gì. Chúng ta hãy cứ thả nàng ta đi đi!
Đây là điểm khiến Văn Tu khổ tâm nhất, vị thôn trưởng mới nhậm chức này cái gì cũng đều không hiểu, giống như trẻ con mới sinh vậy, không có chút quan niệm thị phi đúng sai nào. Tuy nhiên trẻ con trong thôn lại không ít, vị thôn trưởng này cảm thấy hàng ngày đánh đánh giết giết không tính là gì, nhưng thân là người làm cha, Văn Tu cực kỳ sợ con gái mình sẽ bị dạy hư đó!
Hơn nữa hắn chỉ là một thôn dân nhỏ tuân thủ pháp luật, ngày thường cũng chỉ từng giết gà, chứ cho tới giờ vẫn chưa làm bị thương người nào cả, nếu để hắn chứng kiến một tiểu cô nương mất đi tính mạng ngay trong thôn bọn họ, lương tâm của hắn cũng khó yên!
Phong Quang vội nói:
Ngươi không cần lo lắng! Ta là kẻ mù đường, không nhớ được đường đâu!

Tuy cô nói rất lớn, nhưng cô cũng phát hiện ra, Văn Tu lúc trước vẫn luôn nói giúp cô đã yên tĩnh một cách quỷ dị, không chỉ có thế, những đứa trẻ kia và cả những người khác đều đang lạnh lùng nhìn cô.

Chẳng qua, trước hết ta phải tìm Tôn đại phu lấy chút thuốc, biến nàng ta thành kẻ ngớ ngẩn rồi tính sau.

Tảng đá trong lòng Phong Quang vừa mới được hạ xuống, bây giờ lại bị nhấc lên!

Thôn trưởng!
Văn Tu mở miện6g,
Không thể tùy ý hại mạng người!

Nam Kha lại khó hiểu,
Vì sao?

Hắn rũ mắt nhìn cô, thấy cô khẩn trương đến mức hai má nổi lên màu đỏ, hắn thản nhiên nói:
Khôn9g thể giữ ngươi, sẽ lãng phí lương thực.

Lý do này... cô lại không thể phản bác!
Đám trẻ con kia lại hết sức vui mừng chạy tới bắt lấy tay Phong Quang lắc qua lắc lại,
Tỷ tỷ xinh đẹp biết nấu cơm! Tốt quá đi mất!


Phong Quang không nói gì... Ở chỗ này, biết nấu cơm hình như là một chuyện rất ghê gớm?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.