• 6,565

Chương 1752: Cua đổ kiếm tiên không nghe thấy âm thanh (47)


Không nghe được... vậy có nghĩa là tai hắn đã không thể cảm nhận được âm thanh!?

Phong Quang ngây ngốc, thật sự khó có thể tưởng tượn8g được. Biểu hiện của hắn luôn không khác người thường, nếu như hắn không nghe thấy, vậy mấy ngày nay, hắn làm thế nào để giao tiếp với cô? 3

Đợi đã... Thôn trưởng.
Phong Quang miễn cưỡng tươi cười,
Ngươi đừng nói đùa với ta. Sao ngươi có thể... có thể không nghe được?
9

Phong Quang không tin cũng phải.
Nam Kha bình thản cười nói:
Ta có thể biết cô đang nói gì, tiền đề là cô phải ở trước mặt ta, bở6i vì ta chỉ có thể dựa theo động tác môi để suy đoán cô muốn nói gì.

Cho nên, đây là nguyên nhân vì sao Nam Kha luôn chăm chú nhìn 5cô, cũng là nguyên nhân vì sao Nam Kha không thích cô đứng phía sau hay đưa lưng về phía hắn. Hắn không thấy được mặt cô thì sẽ không thể biết cô đang nói gì, có khi cô thẹn thùng giấu mình trong chăn, thì hắn nói chuyện cùng cô luôn phải tạm dừng vài giây thời gian, chẳng qua đó cũng là để hắn suy đoán xem cô sẽ đáp lời hắn như thế nào mà thôi.
Phong Quang chợt nhớ tới, tên sát thủ cầm đao đêm qua đúng là đã đánh lén Nam Kha từ phía sau. Nam Kha là người có tính cảnh giác cực cao, hắn suýt nữa bị người ta đánh lén chẳng phải cũng vì nguyên nhân này sao?

Phong Quang cô nương tức giận.
Một câu này không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật. Ánh mắt Nam Kha hơi tối đi,
Là vì ta nhắc tới Tu Du công tử, khiến cô không vui sao?


Nam Kha!
Phong Quang dừng bước, cô thật sự tức giận. Cô không chịu nổi hắn cứ nhắc mãi đến Tu Du, cho dù vẻ mặt bình thản của hắn chưa từng thay đổi, nhưng vào tai cô liền trở thành thái độ lạnh lùng kỳ quặc,
Ngươi rốt cuộc có ý gì? Nếu ngươi cảm thấy hứng thú với tên Tu Du kia như vậy, ta cũng khỏi cần đi nữa, bây giờ liền về Đổng phủ, ta dứt khoát giới thiệu cho các ngươi biết nhau là được!


Nếu là vị hôn phu của Phong Quang cô nương, thì vì sao cô lại không muốn gặp hắn?
Đôi mắt Nam Kha mang ý cười,
Ta nhớ rõ, Phong Quang cô nương đã rất khen ngợi vị Tu Du công tử này.

Phong Quang không đoán được người này rốt cuộc là chỉ thuận miệng hỏi, vẫn đang cố ý thử cô. Cô nhấp môi nói:
Khen ngợi là một chuyện, có thích hay không lại là chuyện khác. Ta không muốn gặp hắn chính là không muốn gặp hắn thôi.

Tâm tình cô nhất thời trở nên vi diệu.

Phong Quang cô nương không cần thương cảm ta.
Bất luận là sắc mặt hay giọng nói, Nam Kha vẫn không khác gì dĩ vãng cả, hắn thậm chí còn có thể nhẹ nhàng an ủi ngược lại cô,
Ta sớm đã quen với thế giới không có âm thanh, tuy đúng là có tiếc nuối, nhưng ít ra hai mắt này của ta vẫn có thể nhìn.


Ta...
Phong Quang mới biết được sự thật hắn là người khiếm thính, liền khó tránh khỏi trong phút chốc vẫn không thể tiếp thu. Cô lại trầm mặc trong chốc lát, mới nhẹ nhàng nói:
Trước hết chúng ta rời khỏi đây đã.

Nếu cô cứ giữ mãi không bỏ việc hắn khiếm thính, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn mà thôi.

Tu Du... Đó chính là vị hôn phu của Phong Quang cô nương.
Cô chỉ từng nhắc đến tên Tu Du một lần duy nhất, nhưng hắn lại nhớ kỹ.
Phong Quang gật gật đầu,
Là hắn.

Dường như hiểu được ý tốt của cô, Nam Kha mỉm cười gật đầu,
Được.

Phong Quang và Nam Kha tránh người Đổng phủ mà đi ra ngoài. Đương nhiên, cô cũng để lại một phong thư cho Tử Kinh, bảo nàng ta không cần lo lắng. Tận đến khi ra tới ngoài đường đông đúc, cô mới hơi thả lỏng, nhưng vừa ngẩng đầu, cô liền thấy Nam Kha đi theo bên cạnh đang nhìn cô, cô lại không tự chủ được mà giải thích một câu:
Thất muội ta đã thông báo cho Tu Du tới đón ta. Ta không muốn gặp hắn.

Nam Kha im lặng trong chớp mắt. Một lát sau, hắn thấp giọng,
Ta chỉ sợ... cô sẽ cảm thấy hứng thú với hắn thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.