Chương 1782: Cua đổ minh chủ võ lâm (18)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 634 chữ
- 2022-02-11 03:45:09
Phong Quang vội vàng ngồi lại vào lùm cây, ngay cả muỗi cũng không dám đập. Không khéo, người đang từng bước đi tới chín8h là Thích Trường An.
Phong Quang gần như nín thở tập trung nhìn, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cô không khỏ3i túm chặt góc váy mình, hồi hộp nhìn Thích Trường An đi đến gần hố sâu đã bị lá rụng phủ lên ở phía trước.
Phong Quang thầm nghĩ mình nhất định phải đi tìm Vãn Đình tính sổ. Chuyện cô để huynh ấy làm vẫn chưa làm tốt, ngủ giữ sắc đẹp cái nỗi gì!
Ngay khi Phong Quang bước lên một bước, chân cô liền giẫm vào khoảng không, cả người bị sụp xuống, cô kêu lên một tiếng theo bản năng. Không lâu sau, thân mình cô liền rơi xuống đáy.
Sao lại thế này?
Phong Quang chớp chớp mắt, chờ đến khi bóng dáng Thích Trường An biến mất trên đường, cô mới đứng lên khỏi lùm cây, trong lòng có thất vọng, lại càng thêm bất ngờ.
Tam sư huynh này... không phải lén lười biếng sau lưng mình đấy chứ?
Cô giậm chân một cái, liền bước qua,
Mình biết ngay mà, người này lúc nào cũng chỉ biết làm đẹp, đối với chuyện mình nhờ lại ngày càng qua loa!
Trước khi Vãn Đình thích trang điểm chải chuốt vẫn là một nam nhân
thẳng
chân chất, chỉ cần Phong Quang có yêu cầu, hắn đều sẽ vui vẻ thực hiện, nhưng từ sau khi hắn yêu son phấn, liền một lòng một dạ nhào vào mấy đồ vật của nữ nhi, không chỉ bớt đi rất nhiều thời gian tiếp xúc với Phong Quang mà còn ít gặp cả hai vị sư huynh khác.
Ngay lúc Phong Quang còn đang ngây ngốc, bên miệng hố lại xuất hiện một bóng người, hắn đứng ngược sáng, dáng người cao thẳng dưới ánh trăng càng hiện vẻ tuấn lãng phong độ.
Thích... Thích Trường An...
Phong Quang lắp bắp hô cái tên này.
Thí9ch Trường An đi không nhanh không chậm, giống như đang đi dạo thư giãn, hắn cũng không ý thức được nguy cơ phía trước, 6tốc độ bước chân không thay đổi. Dưới cái nhìn chăm chú của cô gái trốn trong lùm cây... hắn bình an đi qua khu vực ngu5y hiểm bị lá rụng bao trùm.
Không xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.
Lá rụng đầy đất dính khắp người cô, cô lại bất chấp mà bò dậy, khi mở mắt ra, lấy lại tinh thần, cô chỉ cảm thấy eo đau lưng nhức, bất động một lúc lâu, cô mới đỡ eo ngồi dậy từ trên mặt đất, nhìn miệng hố trên cao, lúc này cô mới ý thức được mình đã ngã xuống cái hố Vãn Đình đào, cô còn nhớ rõ, vì sợ Thích Trường An sẽ dễ dàng ra khỏi, cô còn đặc biệt dặn Vãn Đình đào sâu hơn rất nhiều.
Đây là cô... tự gọi người đào hố chôn mình hả?
Thích Trường An từ trên cao nhìn xuống lịch sự mỉm cười,
Hạ tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.
Ngươi... Ta...
Cô chợt nghèo từ. Một lúc lâu sau mới nghẹn ra được một câu:
Vì sao ngươi đi qua không có chuyện gì mà ta lại té xuống!
Thích Trường An cười cười,
Biết quan sát hoàn cảnh xung quanh là kỹ năng cơ bản nhất của người tập võ. Hạ tiểu thư, cần có tâm phòng người, nhưng không thể có tâm hại người được.
Ta!
Cô nghiến răng nghiến lợi,
Ngươi khốn kiếp!
Thích Trường An cũng không tức giận,
Ta tránh thoát một kiếp, sao lại thành khốn kiếp rồi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.