• 6,565

Chương 1795: Cua đổ minh chủ võ lâm (31)



Hạ tiểu thư là cô nương dũng cảm, nếu đã nhận ra lòng mình...
Thích Trường An cười một tiếng,
Vậy thì sao lại không trực tiếp 8đi nói rõ ràng với Vãn Hiên đây?



Nói rõ ràng...
Cô biết, ý trong đây là muốn cô đi bày tỏ, nhưng cô vẫn thấp thỏm bất3 an, do dự nói:
Nếu Đại sư huynh cự tuyệt ta...


Đại sư huynh!
Phong Quang chưa thấy người đã thấy tiếng.
Vãn Hiên nghe vậy, buông công cụ điêu khắc trong tay xuống, hắn nhìn về phía cửa, cười nói:
Tiểu sư muội.

Đoạn thơ này lại chẳng có chút liên quan nào tới cảnh đẹp trước mắt.
Tiểu viện yên tĩnh lại lần nữa nghênh đón một thiếu nữ tràn đầy sức sống.

Cái này sao...
Thích Trường An không nói hết. Câu nói dở chừng này ở trong mắt người khác tựa như hắn thật sự có ý với Hoa Nhan vậy.
Rất hiển nhiên, Phong Quang đã cho là như thế. Cô vẫy tay với hắn,
Thích minh chủ, ngươi yên tâm, ta nói được thì làm được, ta quay lại tìm Đại sư huynh của ta đây. Tạm biệt!

Dù có là nữ tử lớn mật đi chăng nữa, thì khi đối mặt với tình cảm, vẫn9 sẽ không nhịn được mà lộ ra dáng vẻ e sợ của một cô gái nhỏ.
Thích Trường An rũ mắt nhìn thiếu nữ cúi đầu e lệ, trong m6ắt hắn hiện ra một tia nghiền ngẫm, nhưng lại lướt qua rất nhanh, tựa như ảo giác vậy. Hắn bình tĩnh nói:
Ta thấy Vãn Hiên công5 tử cũng cực kỳ yêu thương Hạ tiểu thư, chỉ sợ hắn cũng chưa phát hiện ra tình cảm của mình. Nếu Hạ tiểu thư không muốn mở miệng, Vãn Hiên công tử lại chưa thấy rõ lòng mình... đó sẽ là một sự hối tiếc.

Quạt hoa phải luỵ gió thu sao?
Bỗng đâu người ấy thay lòng dạ
Thích Trường An chỉ cười không nói.

Thích minh chủ, tuy mỗi lần gặp ngươi đều không thoải mái, nhưng lúc này ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, nếu ta thành công...
Phong Quang cười xán lạn,
Vậy ta sẽ cố hết sức tác hợp ngươi và Hoa Nhan!

Nói xong, hắn còn thở dài một tiếng.
Nghe vậy, Phong Quang liền nắm chặt cành hoa trong tay, vẻ mặt cô kiên nghị,
Ngươi nói không sai, ta cần phải chủ động một chút!

() Dịch thơ: Bài Mộc lan hoa lệnh – Tự cổ quyết tuyệt từ (Nạp Lan Tính Đức)
Nếu tình ta mãi tựa thuở nào
Tràn đầy tin tưởng nói xong, cô thoăn thoắt chạy về đường cũ.
Thích Trường An đứng tại chỗ bất động, hắn hơi ngước lên, hoa rợp tán cây ánh vào mi mắt, dường như cảnh đẹp này khiến hắn có cảm xúc muốn bộc lộ, hắn khẽ cười, nhẹ giọng:
Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến, đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến...

Lại nói tim ai dễ đổi trao
(Nguồn bản dịch: thivien.net)

Quả thực rất quan trọng!
Phong Quang cầm lấy tay hắn,
Đại sư huynh, ngay lúc vừa rồi, muội bỗng nhiên ý thức được một chuyện hết sức quan trọng!

Hắn trêu chọc,
Chẳng lẽ tiểu sư muội rốt cuộc cũng nhận ra tầm quan trọng của việc học võ?


Đại sư huynh!
Phong Quang nhảy nhót chạy đến trước mặt Vãn Hiên, lại ngồi xuống bên cạnh hắn, tràn đầy hưng phấn nói:
Muội có một việc muốn nói cho huynh biết!

Vãn Hiên thấy khuôn mặt cô hưng phấn đến đỏ bừng, hắn cũng chợt vui vẻ,
Tiểu sư muội cao hứng như thế, hẳn là một việc rất quan trọng.

Vãn Hiên biết, cô không thích nhất là tập võ.


Không phải chuyện này, tập võ chẳng quan trọng với muội chút nào hết.
Quả nhiên, cô phản bác lại. Phong Quang quyết định không úp mở nữa, cô nhấp môi cười nói:
Đại sư huynh... muội... muội bỗng nhiên phát hiện... kỳ thật muội đã thích một người...


Từ sôi nổi nhiệt tình nhảy sang dáng vẻ thiếu nữ e lệ, dường như cô chẳng thấy áp lực chút nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.