Chương 1796: Cua đổ minh chủ võ lâm (32)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 608 chữ
- 2022-02-11 03:45:09
Tiểu sư muội...
Vẻ tươi cười quen thuộc lần nữa chậm rãi hiện lên trên mặt Vãn Hiên, nhưng đã không còn khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàn8g giống như lúc trước. Hắn nhìn cô, nhẹ giọng nói:
Chúng ta đã sống cạnh nhau nhiều năm, muội có ảo giác như vậy cũng là điều dễ hiểu.
3
Ảo giác?
Phong Quang buông tay hắn, đứng lên,
Đây không phải ảo giác, muội biết muội thích huynh. Đại sư huynh... có phải huyn9h... có phải huynh không hề thích muội?
Phong Quang...
Vãn Hiên than nhẹ một tiếng,
Muội vĩnh viễn là tiểu sư muội ta thương 6yêu nhất.
Phong Quang không biết mình đã chạy bao xa, cũng không biết mình muốn chạy tới nơi nào, chỉ là khi cô kiệt sức té ngã, thấy mặt đất phủ đầy lá rụng, cô mới biết mình là chạy tới sau núi trong rừng trúc.
Tiếng bước chân giẫm lên lá rụng phía sau cô vang từ xa tới gần, cô đầy chờ mong quay đầu lại, sau khi thấy không phải người mình nghĩ, cô rốt cuộc cũng khóc ra, vừa khóc vừa tức giận nói:
Đều tại ngươi! Nếu không phải do ngươi... ta cũng sẽ không bị người ta cự tuyệt!
Tội danh này lại muốn đổ lên đầu ta sao?
Thích Trường An ngồi xuống trước mặt cô, hắn đưa một chiếc khăn đến, cực kỳ bất đắc dĩ nói:
Ta chưa bao giờ bảo đảm ý trung nhân của cô nhất định sẽ tiếp nhận tâm ý của cô.
() Váy tề hung: Loại trang phục thịnh hành thời Đường, váy thắt phía trên ngực.
Cô gần như lập tức nghĩ tới một người, Hoa Nhan. Hoa Nhan mặc váy như ý bách điệp màu lam...
Đại sư huynh... trong quá khứ, huynh có từng thích muội không?
Quá khứ gì đây? Cô không nói, nhưng hắn đã hiểu.
Rất lâu sau, Vãn Hiên nói nhỏ mấy chữ,
Ta cũng không biết.
Hốc mắt Phong Quang ửng đỏ, cô không ngừng lui về phía sau, cuối cùng xoay người chạy khỏi sân viện, mà Vãn Hiên sẽ không bao giờ ra ngoài đuổi theo cô như những lần cô tức giận lúc trước.
Một câu này đã giúp cô hoàn toàn hiểu rõ, cô chợt không biết mình nên có vẻ mặt gì. Cô không rõ, hắn chăm sóc mình tỉ 5mỉ nhiều năm qua như vậy, thậm chí… còn ôn nhu ôm cô nói rất nhiều lời khuyên bảo khi cô bị thương... Nếu những điều này đều không tính là thích... vậy điều gì mới phải đây?
Ánh mắt luống cuống của Phong Quang nhìn đến tượng gỗ trên bàn đá, so với khối gỗ hình người ban đầu nhìn thấy, hiện giờ đã có thể thấy được trang phục của bức tượng.
Là váy như ý bách điệp... mà xưa nay cô đều thích mặc váy tề hung.
Cho nên, hắn cũng được xem là người vô tội. Chẳng qua hắn chỉ khiến Phong Quang hiểu rõ tình cảm của mình, lại bảo cô dũng cảm theo đuổi tình yêu, chứ chưa từng nói rõ Vãn Hiên nhất định cũng thích cô bao giờ cả.
Phong Quang quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ sớm đã khóc đến đỏ bừng. Cô không muốn để hắn thấy dáng vẻ chật vật của mình, chỉ nghẹn ngào, thở hổn hển nói:
Ta chỉ là... chỉ là... không rõ... Ta và Đại sư huynh quen biết nhiều năm như vậy... Vì sao... Vì sao... Hức!
Cô nói chưa hết, lại khóc nấc lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.