• 6,565

Chương 1797: Cua đổ minh chủ võ lâm (33)



Cái gì mà nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến chung sinh... So với làm bạn lâu dài, những lời này thật sự có tác dụ8ng lớn như vậy sao?
Phong Quang nhìn Thích Trường An đang lau nước mắt cho mình, cô lại khẽ sụt sịt, dáng vẻ giống như động vật nh3ỏ bị bắt nạt này thật sự yếu ớt đến đáng yêu.

Thích Trường An dừng một chút, lại mỉm cười nhẹ giọng nói:
Ở trong mắt một s9ố người, những lời này quả thực dễ dàng lung lay suy nghĩ của họ, nhưng với một số người khác, điều đó lại không quan trọng lắm.
<6br>

Cho nên... Đại sư huynh của ta chính là kiểu người thứ nhất?

Thấy cô ngừng khóc, Thích Trường An cũng liền chuẩn bị thu tay lau nước mắt cho cô về, nhưng vừa mới thu lại một chút, cô đã lại gào lên, càng khiến người nghe đau lòng.
Hắn bất đắc dĩ thở dài,
Sao lại khóc?


Theo ta được biết, tính cách của nàng ấy quả thật tốt hơn Hạ tiểu thư.
Thích Trường An lại không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay mới, ném chiếc khăn đã thấm đầy nước mắt của cô đi, đổi sang dùng khăn tay mới này giúp cô lau nước mắt. Vừa lau, hắn còn vừa nói mát cô.
Phong Quang vốn đang khóc, nghe được câu nói của Thích Trường An liền khựng lại, cô gian nan suy nghĩ một chút, tính cách của cô nàng Hoa Nhan kia hình như tốt hơn cô...
Thích Trường An nói kiểu ba phải cái nào cũng được:
5Có lẽ phải, có lẽ không phải.


Vậy còn ngươi?
Phong Quang thút thít nức nở nói:
Có phải ngươi cũng giống Đại sư huynh ta, sẽ thích nữ tử mới quen biết?

Đây là câu hắn nói vừa rồi, nhưng ý trong đó dường như lại không hoàn toàn giống trước.
Phong Quang mếu máo,

một tiếng khóc càng thêm bi thảm, cô thở hổn hển nói:
Nam nhân các ngươi chẳng ai tốt hết, tất cả đều là đồ xấu xa đứng núi này trông núi nọ... Rốt cuộc ta có chỗ nào kém hơn Hoa Nhan chứ, tính cách của nàng ta tốt hơn ta sao!?


Ta... Ta nghĩ đến... Hoa Nhan kia tính cách tốt hơn ta, còn biết khiến người ta vui vẻ hơn ta... Ta liền... Ta liền cảm thấy mình thật vô dụng...
Cô nói xong, liền cầm lấy khăn tay của hắn, vừa khóc lóc vừa lau nước mắt cho mình.
Thích Trường An lắc đầu bật cười,
Sao cô lại vô dụng? Hoa Nhan cô nương tuy tính cách tốt, nhưng cũng không bằng Hạ tiểu thư khiến người ta đau đầu.

Hiện tại cô vô cùng đau lòng, đến nỗi ngay cả chuyện mình không đội trời chung với hắn cũng quên luôn.
Thích Trường An im lặng trong chốc lát, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của cô. Sau một hồi lâu, hắn rũ mắt cười nói:
Có lẽ phải, có lẽ không phải.

Phong Quang vốn tưởng hắn định nói gì đó để an ủi mình, không ngờ lời này của hắn lại vòng vo mắng cô, miệng cô mếu xệch, trực tiếp hất tay hắn đang lau nước mắt cho mình ra, căm giận nói:
Đúng vậy, ta khiến các ngươi đau đầu đấy... nếu các ngươi đều cảm thấy Hoa Nhan tốt, vậy thì đi tìm nàng ta hết đi, đừng tới quản ta làm gì! Cứ để ta tự sinh tự diệt là được!



Nhưng cũng chính vì khiến người ta đau đầu...
Thích Trường An đối mặt với sự tức giận của cô thì thong thả nói:
Cho nên người ta mới không yên lòng được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.