Chương 1807: Cua đổ minh chủ võ lâm (43)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 704 chữ
- 2022-02-12 03:29:18
Phong Quang đang âm thầm cao hứng, Tôn Viễn Sơn bên kia lại có xu thế giận tím mặt, chỉ bởi e ngại thân phận của Thích Trường 8An nên ông ta mới miễn cưỡng tỏ thái độ cung kính.
Thích minh chủ.
Tôn Viễn Sơn quái gở nói:
Không phải vì ngài có3 quan hệ tốt với Hạ phủ chủ nên muốn cố ý thiên vị Hạ tiểu thư đấy chứ?
Chưởng môn phái Thanh Thành bên cạnh đứng ra9 nói:
Tôn chưởng môn, ông cần chú ý cách nói chuyện của mình! Thích minh chủ là người như thế nào, chúng ta đều rất rõ. Ngài6 ấy cương trực công chính, làm việc chưa từng có lòng riêng, sao ông có thể tùy ý bôi nhọ Thích minh chủ muốn bao che người k5hác?
Không sai, việc làm của Thích minh chủ trong những năm gần đây, chúng ta đều thấy cả.
Những người khác cũng nói theo.
Sắc mặt của Tôn Viễn Sơn không hề đẹp, ông ta âm trầm nói:
Nếu Thích minh chủ không thiên vị bất cứ kẻ nào, vậy chuyện này Thích minh chủ rốt cuộc muốn xử lý ra sao?
Tác phong hành sự thường ngày của Thích Trường An vẫn chính trực ôn hòa, nên địa vị của hắn trong cảm nhận của mọi người không hề thấp, nếu Tôn Viễn Sơn chưa có chứng cứ đã công khai chỉ trích Thích Trường An, vậy ông ta cũng chỉ có thể bị mọi người chỉ trích.
Thích Trường An chỉ mỉm cười đối mặt với sự khiêu khích của Tôn Viễn Sơn, hắn thong thả vững vàng nói:
Muốn biết Phong Quang có mưu hại Tiêu đại hiệp hay không, có một loại phương pháp rất đơn giản.
Không biết phương pháp Thích minh chủ nói đến là gì?
Tôn Viễn Sơn lại đổi sang dáng vẻ thảnh thơi, chờ nghe xem Thích Trường An có thể nói được biện pháp gì.
Thích Trường An nhìn Tiêu Bạch Thư đã được người ta nâng dậy, mỉm cười nói:
Ta tin tưởng, Phong Quang làm những việc này rốt cuộc là gây thương tổn hay cứu Tiêu đại hiệp, ngoại trừ Phong Quang tự hiểu rõ thì không còn ai rõ ràng hơn Tiêu đại hiệp. Nếu Tiêu đại hiệp đã không nguy hiểm đến tính mạng, vậy sao không chờ hắn tỉnh lại rồi hỏi liền biết.
Qua lời nhắc nhở của Thích Trường An, mọi người lúc này mới nhớ tới, Tiêu Bạch Thư chỉ là hôn mê chứ không phải đã chết, lời Phong Quang nói là thật hay giả thì đến lúc đó hỏi Tiêu Bạch Thư một chút chẳng phải sẽ biết sao?
Chỉ là vì ngay từ đầu Tôn Viễn Sơn đã dồn mâu thuẫn về phía Phong Quang nên mọi người mới tập trung hết vào cô mà quên đi sự thật Tiêu Bạch Thư vẫn còn sống.
Mặt Tôn Viễn Sơn đầy vẻ tức giận không nén được, nhưng ông ta lại ra vẻ bình tĩnh nói:
Vậy trước khi Tiêu đại hiệp tỉnh lại, chẳng lẽ cứ mặc kệ không hỏi đến vị Hạ tiểu thư có hiềm nghi này sao? Nếu như... trong lúc đó nàng ta lại lén trốn tội thì biết làm sao bây giờ?
Lời này cũng không phải không có lý.
Nữ chưởng môn phái Nga Mi bước ra một bước, vừa định mở miệng nói gì thì Thích Trường An đã cười nói:
Các vị không cần lo lắng vấn đề này. Trước khi Tiêu đại hiệp tỉnh lại, ta sẽ trông giữ tốt Phong Quang, các vị cũng có thể yên tâm, có ta trông giữ, Phong Quang không chạy được, những người khác cũng không thể đến gần.
Rốt cuộc thì ở trong chốn giang hồ này, số người có thể làm đối thủ của Thích Trường An vẫn rất ít ỏi.
Tôn Viễn Sơn lại nói:
Nếu như ngài...
Tôn chưởng môn có thể yên tâm.
Thích Trường An ngắt lời Tôn Viễn Sơn, bình thản nói:
Nếu Phong Quang biến mất dưới sự trông giữ của ta, Thích mỗ sẽ lấy mạng mình đền tội.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.