Chương 1829: Cua đổ minh chủ võ lâm (65)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 655 chữ
- 2022-02-12 03:29:18
Bên kia, đông đảo nhân sĩ võ lâm bị nhốt trong Tàng Binh Phủ không thể ra ngoài. Bên này, Phong Quang vừa được Thích Trường An ôm hạ 8xuống đất.
Mới chạm chân xuống đất, trước mắt cô liền xuất hiện một mảng màu đỏ, cùng lúc đó, giọng của Thích Trường An cũng3 vang lên bên tai cô,
Tặng cho nàng. Có thích không?
Hiện tại tất cả mọi người đều nghĩ ta là phản đồ, sao Phong Quang lại nguyện ý giúp ta?
Thích Trường An không vội nghĩ cách làm thế nào để thoát thân, ngược lại còn hỏi vấn đề này.
Phong Quang không chút do dự nói:
Những danh môn chính phái đó đều là một đám ngụy quân tử rắp tâm hại người, muốn cướp lấy vị trí minh chủ của ngươi, ta đương nhiên muốn giúp ngươi rồi, hơn nữa... Ngày đó khi ở trong rừng trúc, ta đau lòng như vậy, không phải ngươi cũng ở bên ta sao?
Ta...
Phong Quang nhấp môi, cô quay lưng lại, rầu rĩ nói:
Không biết, tóm lại là ta không thể nhìn ngươi chết thôi. Tam sư huynh cũng chỉ bị thương hôn mê, chứ không nguy hiểm đến tính mạng...
Nếu ta giết Tam sư huynh của nàng thì sao?
Không... thì thế nào?
Trong lòng Phong Quang thấp thỏm, ánh mắt bỗng nhiên hoảng loạn.
Thích Trường An trầm mặc trong chốc lát, đôi mắt đen nhánh của hắn không có chút ánh sáng nào,
Phong Quang cứ đơn giản lựa chọn giúp ta như thế, nếu ta thật sự là hung thủ khiến sư huynh nàng bị thương, lại là phản đồ của bạch đạo thì làm thế nào?
Vậy thì ngươi chính là thế thôi... Dù sao ta cũng đã giúp ngươi chạy ra ngoài, đâu thể lại bắt ngươi trở về chứ...
Phong Quang nhìn hoa cỏ trên mặt đất nhưng vẫn nhất quyết không nhìn hắn, đây là biểu hiện khi cô chột dạ.
Thích Trường An lại hỏi:
Vãn Đình là Tam sư huynh của nàng, nếu ta thật sự khiến hắn bị thương, nàng cũng nguyện ý giúp ta rời khỏi Tàng Binh Phủ sao?
Mảng màu đỏ này chính là một cành hoa tử vi, nó được Thích Trường An 9thuận tay ngắt khi dùng khinh công rời đi lúc vừa rồi.
Cảm ơn...
Phong Quang đưa tay tiếp nhận cành hoa tử vi, chỉ cảm thấ6y trong lòng hết sức ngọt ngào, không ngờ thằng nhãi này ngay cả khi chạy trốn cũng không quên ngắt một cành hoa cho cô. Đương nhiên5 trên mặt cô vẫn cố kiềm chế để không tỏ vẻ quá vui mừng, cô ngẩng đầu hỏi:
Hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy ngươi là phản đồ, vậy ngươi tính toán ra sao?
Cho nên, cô là một người có ân sẽ báo đáp.
Thích Trường An lại không thỏa mãn với đáp án này, hắn chỉ phát ra một tiếng cười rất nhẹ, nhưng lại có thể khiến người ta cảm giác được sự thất vọng của bản thân,
Phong Quang muốn giúp ta, chỉ là vì nguyên nhân này thôi sao?
Ta...
Phong Quang cắn môi, bắt đầu trở nên rối rắm,
Ta cũng không biết... Chẳng qua, ta tuyệt đối sẽ không đứng nhìn ngươi bị những người khác giết như vậy...
Vì sao lại thế?
Thích Trường An truy hỏi:
Ta làm bị thương sư huynh nàng, nàng hẳn nên tìm ta báo thù mới phải, vì sao lại không thể nhìn ta chịu chết?
Ngươi lấy đâu ra nhiều
nếu
như vậy!
Phong Quang tức giận xoay người lại nhìn hắn,
Ta cứu ngươi chính là cứu ngươi, mặc kệ ngươi giết hay không giết sư huynh ta cũng thế, tóm lại hiện giờ ta cứu ngươi, ta cũng không cảm thấy hối hận!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.