• 6,565

Chương 1832: Cua đổ minh chủ võ lâm (68)


Ởcon người Thích Trường An còn có rất nhiều điều Phong Quang chưa phát hiện, đây chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.

Một bàn tay hắn8 còn đang nắm lấy tay cô, một tay khác đang giữ cằm cô, hắn hơi cúi đầu một chút, lại có thể dễ như trở bàn tay hôn lên khóe môi cô. Hắn lẩm bẩm:3
Có thấy phản cảm vì ta làm như vậy với nàng không?

Thích Trường An cười hỏi:
Vậy Phong Quang có bằng lòng theo ta lưu lạc chân trời hay không?


Nguyện ý.
Cô rất nhanh chóng gật gật đầu.
Phong Quang lén lút nhìn lên từ trong lòng hắn, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ của hắn, cô yếu ớt hỏi:
Không phải... Không phải ngay từ đầu huynh đã không thích ta sao? Sao bây giờ... bây giờ lại nói thích ta?


Khi đó là ta không đúng.
Thích Trường An hôn lên đỉnh đầu cô, thở dài một tiếng nói:
Lúc trước chỉ nghĩ là một nha đầu xấu xa đanh đá, đâu thể dự đoán được sẽ là một tiểu nha đầu đáng yêu như vậy đây?


Thế huynh còn... còn cổ vũ ta đi tỏ tình với Đại sư huynh... Nếu lúc ấy ta tỏ tình thành công, vậy hiện giờ...


Vậy hiện giờ ta liền giết hắn.
Thích Trường An không cần nghĩ ngợi liền tiếp lời cô, tâm tình rất tốt mà xoa đỉnh đầu cô.

Ta đang nghĩ...
Phong Quang khụ một tiếng, nuốt ngược hai chữ
công lược
trở về, cô ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn hắn nói:
Chuyện huynh bị xem là phản đồ bạch đạo phải làm sao bây giờ?

Đầu tiên là nhuyễn kiếm, sau lại là thư từ, trước những chứng cứ đó, tất cả lời nói của hắn cũng đều không còn sức thuyết phục.

Phong Quang nguyện ý buông bỏ, cũng liền chứng minh nàng nguyện ý bước vào một đoạn tình cảm mới, đúng không?

Phong Quang căn bản không muốn trả lời vấn đề này. Nếu trả lời là đúng, chỉ sợ thằng nhãi này sẽ đương nhiên nghĩ cô vì hắn nên mới nguyện ý bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Nếu trả lời là không, thì dự cảm không biết xuất phát từ đâu đã mách cô rằng, kết cục của cô chỉ sợ sẽ rất thảm...

Ta... Ta...
Ánh mắt Phong Quang hơi lóe, càng hiện vẻ đáng yêu mê người,
Ta đã sớm buông bỏ chuyện này...

Nếu từ đầu đến cuối đều là cô tự mình tưởng bở, vậy cô cần gì phải giữ mãi không bỏ đây?
Phong Quang nói không nên lời, cũng không còn lời gì để nói. Cô cảm thấy Thích Trường An hiện tại đã vượt qua phạm vi nhận thức của cô, nếu muốn tìm một câu thích hợp để hình dung, thì hắn giống như... giống như không bị trói buộc, có thể tự do giải phóng thiên tính vậy.
Mà thiên tính này... tin chắc sẽ không tốt lành với người bạch đạo cho lắm.
Lúc này cô bị hắn ôm đã ôm rồi, hôn cũng hôn xong, dường như cô chỉ có thể thừa nhận, cô không phản cảm. Cũng chính điều đó nói cho cô biết, cô quả thực đã thích nam nhân này.
Nếu không phải ngay từ đầu tình huống cô và Thích Trường An quen biết không mấy tốt đẹp, cô cũng không nhìn hắn với con mắt thành kiến, thì cô sẽ không hiểu rõ, Thích Trường An quả thật là một nam nhân vô cùng có sức hút.
Nhưng đây tính là gì? Cô còn chưa quyết định công lược nam nhân này mà đã bị hắn cua ngược lại sao?
Nhận thấy cô thất thần, Thích Trường An lại thấp giọng hỏi:
Phong Quang đang nghĩ gì vậy?

Cô không trả lời cũng không sao, Thích Trường An một lần nữa ôm cô vào lòng, vừa khẽ vỗ lưng cô, vừa nhẹ giọng nói:
Phong Quang ngượng ngùng không trả lời cũng không sao hết, ta chỉ cần biết trong lòng nàng có ta là đủ.

Thôi được rồi... đây chính là sự thật.

Không...
Chìm sâu trong ánh mắt thâm thúy của hắn, Phong Quang vậy mà lại bất giá9c nói thật. Sau khi nhận thấy mình thừa nhận sự thật e lệ như vậy, cô liền hận không thể tát cho mình một cái.
Thích Trường An cười, tiến6g cười khẽ của hắn có một phần lười biếng hiếm khi thấy được, lại có thêm một phần thâm tình,
Cho nên, Phong Quang vẫn thích Đại sư huynh của nà5ng sao?

Hắn dừng một chút, lại nói:
Lưu lạc chân trời, Phong Quang sẽ không thể sống trong nhung lụa.



Không sao hết.
Cô vỗ ngực,
Ta có thể vẽ tranh nuôi huynh.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.