Chương 1847: Ngoại truyện: thích trường an (5)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 620 chữ
- 2022-02-12 03:29:18
Ngay lúc đó Lăng Cửu Sinh cũng không trả lời vị thiếu niên, hắn vẫn chỉ nhìn mẫu thân mình, thờ ơ với mọi sự vật khác, cho 8dù hắn cũng sắp bị đông chết trong không khí rét lạnh này.
Nhưng thiếu niên kia lại hứng thú nhìn dáng vẻ trầm mặc3 của hắn một hồi, sau đó khẽ cong môi nói:
Thi thể này cứ đặt đây cũng không ổn, chi bằng ta liền giúp ngươi chôn đi.
Dứt lời, thiếu niên mặc bạch y vung kiếm một cái, trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố bị kiếm khí vô hình đánh ra. 6Thi thể được cuốn trong chiếu kia cũng theo độ dốc trên mặt đất mà trượt vào hố. Trong lúc Lăng Cửu Sinh chưa phản ứng kịp5, tay cầm kiếm của bạch y thiếu niên đã khẽ động, những đám đất kia liền lấp đầy hố.
Lăng Cửu Sinh bé nhỏ lao qua,
Mẹ!
Vậy vì sao ngươi lựa chọn giúp bạch đạo nhất thống giang hồ, mà không phải hắc đạo?
Lăng Cửu Sinh năm đó hết sức ngây thơ,
Bởi ngươi cũng phân biệt chính tà sao?
Đương nhiên không phải.
Thiếu niên nhìn mây trắng nơi chân trời, nói cực kỳ bình thản:
Vì vị trí Tổng đàn của hắc đạo không gần như Chính Nghĩa Sơn Trang của bạch đạo.
Lăng Cửu Sinh bảy tuổi nghe xong cũng chỉ nghĩ, có lẽ vị trí xa gần đúng là một chuyện rất quan trọng.
Bạch y thiếu niên trị hết bệnh cho Lăng Cửu Sinh, hắn cũng không hề giấu giếm thân phận của mình mà nói hắn là Thiếu Đảo chủ của Quan Tiên Đảo, rất nhanh sẽ chính thức là Đảo chủ, mà hắn hiện đang rất có hứng thú với hận ý trong mắt Lăng Cửu Sinh.
Đây cũng chính là lý do vì sao bạch y thiếu niên lại mang theo Lăng Cửu Sinh bên cạnh mình một tháng.
Lăng Cửu Sinh đã từng hỏi hắn:
Vì sao ngươi phải rời khỏi Quan Tiên Đảo?
Bởi ta muốn trở thành Minh chủ Võ lâm.
Vậy vì sao ngươi lại muốn trở thành Minh chủ Võ lâm?
Ta đã đánh cuộc với cha ta một trận.
Thiếu niên tiêu sái cười,
Ông ấy không chịu thừa nhận trên đời này có người lợi hại hơn ông ấy, trừ phi ta có thể nhất thống giang hồ.
Người chết đã đi xa, vẫn nên để bà ấy an tĩnh ra đi thì tốt hơn.
Thần thái của bạch y thiếu niên có sự trầm ổn và chín chắn không phù hợp với tuổi tác,
Là người thì ai cũng đến lúc chết, mấu chốt là phải ra đi có thể diện, cũng phải đi không tiếc nuối.
Khi đó, Lăng Cửu Sinh đã mất một thời gian rất dài mới có thể hiểu ý trong lời thiếu niên kia.
Bởi hắn bắt đầu muốn báo thù.
Một tháng tiếp theo, thiếu niên bạch y dạy hắn võ học giang hồ, cũng dạy hắn huyễn thuật mà trước kia hắn chưa bao giờ nghe nói, ngay cả thuật dịch dung cao thâm nhất cũng do thiếu niên kia dạy hắn.
Lăng Cửu Sinh cũng hỏi,
Vì sao ngươi muốn dạy ta nhiều thứ như vậy?
Cái này có lợi cho việc báo thù của ngươi.
Ngươi muốn giúp ta báo thù?
Cũng không phải.
Đôi mắt thiếu niên mang ý cười,
Phần thù hận này của ngươi tuyệt đối có thể giết rất nhiều người. Giang hồ này quá nhàm chán, tóm lại cũng phải có người làm nghiêng trời lệch đất một chút thì nhất thống giang hồ mới vui.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.