Chương 1857: Cua đổ game thủ trạch nam (6)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 931 chữ
- 2022-02-12 03:34:21
Yến Quy...
Phong Quang nhắc lại một lần tên của hắn, đôi mắt sáng của cô hơi cong,
Tôi nhớ kỹ anh rồi.
Yến Q8uy cười một tiếng. Tiếng cười kia lại nhẹ cực kỳ.
Cô lưu loát trèo lên cửa sổ, đứng lên bệ cửa rồi lại nhẹ nhàn3g nhảy xuống, đứng phía bên kia tường. Phong Quang cúi người đi giày cẩn thận, lại cởi chiếc áo màu vàng cột bên hông r9a, cách cửa sổ ném cho hắn.
Vậy sao?
Phong Quang không quan tâm chút nào. Sự nghiệp thi đấu Esports vẫn luôn rất ngắn ngủi đối với tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ cần tới hai mươi ba, hai mươi tư tuổi thì đều được xem như lão tiền bối, bởi vì tuổi càng lớn, năng lực phản ứng cũng sẽ ngày càng chậm, so với người trẻ tuổi mười bảy mười, tám tuổi mà nói, đây chính là sự khuyết thiếu mà bọn họ sẽ không cách nào bù lại được.
Cho nên, khi tuyển thủ Esports 23, 24 tuổi thì đều sẽ lựa chọn nghỉ thi đấu, do đó cũng có thể giữ được chiến tích huy hoàng của mình.
Mộc Huân biết Phong Quang không quan tâm đến Esports nên cũng không nói tiếp chuyện này, mà chỉ dùng di động bật hình ảnh đồ họa đẹp đưa Phong Quang xem,
Cậu xem, đây là game online thực tế ảo Kiếm Hiệp mới ra đó, gần đây tớ đang chơi. Phong Quang, cậu cũng chơi trò này đi.
Phong Quang rất quyết đoán cự tuyệt,
Không chơi.
Vì sao?
Mộc Huân biết, Phong Quang và mình đều là thiếu nữ nghiện game hàng thật giá thật, chỉ cần ra game mới là các cô đều sẽ cùng nhau chơi.
Phong Quang không chút nghĩ ngợi nói:
Vì trong game này dù tớ có nạp tiền cũng không thể mạnh lên được, game này chỉ có thể tiêu tiền mua vẻ ngoài thôi, vũ khí trang bị gì đó đều không thể mua được, dù tớ có chi nhiều tiền bao nhiêu thì cũng chỉ có thể biến từ một tay mơ thành một tay mơ có bề ngoài đẹp đẽ, không thể giúp tớ xưng bá toàn bộ server. Tớ còn lâu mới đi chơi trò này.
Thầy bói, cảm ơn áo của anh. Nếu lần sau có cơ hội gặp mặt, tôi mời anh ăn cơm.
C6ô vẫy tay với hắn rồi nhẹ nhàng rời đi, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng cô qua cửa sổ nữa.
Yến Quy cầm áo5 của mình đứng trong chốc lát. Một lúc sau, hắn che lại mũi mình, ghét bỏ nói:
WC này hôi như vậy, sao tôi có thể đứng đến bây giờ?
Thật đúng là không rõ.
Không hề...
Phong Quang lắc đầu,
Tớ không có hứng thú với anh ta. Chẳng qua, hôm nay tớ lại gặp một thầy bói lừa đảo.
Thầy bói lừa đảo?
Phong Quang ăn hết đĩa bánh kem trước mặt, cười nói:
Tuy là thầy bói, nhưng con người dường như cũng không tệ, ngay cả cái tên nghe cũng không tồi...
Trên thế giới này, người không rõ vẫn còn nhiều lắm, ví dụ như Mộc Huân chẳng hạn, cô hoàn toàn không rõ vì sao Phong Quang không muốn xem mặt. Loại con gái suốt ngày ru rú trong nhà như các cô, không dựa vào xem mặt để tìm bạn trai thì còn có thể dựa vào duyên phận chắc?
Cho nên tớ nói đây không phải vấn đề có duyên phận hay không có duyên phận, mà là tớ chắc chắn không thể thành đôi với đối tượng xem mặt này.
Phong Quang ăn một miếng bánh kem một cách mỹ mãn, cảm giác sâu sắc việc mình
chạy trốn
ra từ WC nam thật sự quá giàu tính truyền kỳ.
Mộc Huân cũng không rõ vì sao Phong Quang không bằng lòng đến vậy với đối tượng xem mặt này, nhưng cô và Phong Quang giống nhau, trước nay đều sẽ không can thiệp vào phần lớn việc riêng tư của bạn mình. Cô dùng wifi của cửa hàng bánh kem, vừa lướt Weibo vừa nói:
Nghe nói khoảng thời gian trước có tin quán quân thế giới Lư Chi Viễn của game Cuộc Chiến Anh Hùng muốn nghỉ thi đấu.
Thôi được...
Mộc Huân thiếu chút nữa đã quên, Phong Quang chính là một thành phần thích bỏ tiền mua mặt mũi.
Kiếm Hiệp là một game rất tiêu hao thời gian, trong game chỉ bán trang phục tô điểm bề ngoài không có thuộc tính, cũng không có bán trang bị cực phẩm mua bằng tiền thật, Phong Quang đương nhiên cũng không cách nào chi tiền để bản thân mình trở thành đệ nhất toàn server.
Mộc Huân lại tò mò hỏi:
Hôm nay cậu đi xem mặt mà không hề liếc mắt nhìn đối tượng xem mặt một cái sao?
Xem ra cảm giác của cậu đối với hắn rất không bình thường.
Mộc Huân tò mò nói:
Mau nói cho tớ biết, hắn tên là gì?
Hắn nói hắn tên Yến Quy.
Phong Quang vừa mới nói xong, từ cửa tiệm bánh kem liền có một đám vệ sĩ áo đen xông tới.
Tự dưng có một đám người như vậy vọt vào, các vị khách khác đã sớm im như ve sầu mùa đông.
Người đàn ông áo đen cầm đầu đi tới, cung kính nói với Phong Quang:
Tiểu thư, Hạ tiên sinh bảo chúng tôi đón cô trở về.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.