• 6,566

Chương 1861: Cua đổ game thủ trạch nam (10)



Bây giờ tớ còn có việc đây.
Tề Giác thở dài,
Cậu không biết đấy, tớ vất vả lắm mới kéo được anh họ tớ ra cửa một chuyến, kết8 quả là chỉ trong nháy mắt, anh ấy liền đi lạc, hiện giờ tớ đang vội vàng tìm anh ấy, hy vọng anh ấy đừng xảy ra chuyện.

3
Phong Quang cũng không so đo chuyện mình cứ như vậy mà gặp gỡ nữ chính, tóm lại nếu cô không tranh đoạt đàn ông với nữ chí9nh thì cũng sẽ không có xung đột với Lâm Quả. Cô hỏi Tề Giác,
Anh họ cậu lạc đường thì sao vậy? Chẳng phải anh ta còn lớn hơn6 cậu sao?



Bạn học Hạ, đó là do bạn không biết.
Lâm Quả giải thích nói:
Anh họ Tề Giác có chứng sợ giao tiếp nghiêm5 trọng, bình thường đều ở riết trong nhà không ra, vừa đến chỗ nhiều người, anh ấy sẽ liền không thích ứng được, hơn nữa anh ấy không thích nói chuyện, năng lực giao tiếp bằng không, so với học sinh tiểu học thì anh ấy còn dễ gặp nguy hiểm hơn nữa.

Tề Giác huýt sáo một tiếng,
Hạ đại tiểu thư này quả nhiên giống trong lời đồn, có cá tính...


Cậu thích thì theo đuổi đi, người ta còn chưa chắc sẽ coi trọng cậu đâu.
Lâm Quả lập tức xoay người bỏ đi.
Mà người đàn ông
đen toàn thân
này còn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào di động.
Phong Quang lén lút đến gần vài bước, chỉ thấy trên màn hình là kia là thiếu nữ đáng yêu, mà hắn đang chọn trang phục cho thiếu nữ đáng yêu này trong tủ quần áo, cô nhìn tên nhiệm vụ, không cần xem thông tin về nhiệm vụ cũng có thể nói thẳng:
Anh không thể cho cô ấy mặc đồ y tá được, muốn qua cửa này phải mặc áo cưới màu trắng.

Ngay trên con đường này, khi đi qua ghế dài màu trắng dưới bóng cây, cô liền ngó thấy một người đàn ông ngồi trên ghế dài, cũng không phải cô muốn nhìn người kia, mà là do hắn mặc đồ đen cả người, lại đội cả mũ áo khoác màu đen lên đầu nữa. Hắn đang cúi đầu nhìn màn hình di động, không thấy rõ mặt, cũng không nhìn thấy trên màn hình di động của hắn đang có gì.
Một người đàn ông bận đồ đen từ đầu đến chân như vậy, cũng đủ gây chú ý.
Ngón tay người đàn ông dừng lại một chút, hắn hơi duỗi tay.
Phong Quang không dám chắc mà nâng tay lên, tiếp nhận di động của hắn. Hắn thu tay về, nhìn có vẻ Phong Quang đã hiểu không sai, ý hắn là để cô chơi giúp.
Phong Quang cũng chỉ nhìn thoáng rồi bước qua, đến khi cô trở về từ khu dạy học đã là một giờ sau, mà lúc đó không ngờ người đàn ông áo đen kia vẫn còn ngồi tại chỗ.
Cô cũng chỉ liếc mắt một cái, khi sắp sửa đi qua, lúc này lại thấy được sau lưng hắn có dán một tờ giấy, tờ giấy viết mấy câu: Nếu thấy người đàn ông này đi một mình không có ai bên cạnh, vậy anh ấy nhất định đã đi lạc, mong người tốt bụng có thể gọi điện thoại thông báo cho Tề Giác tới nhận
đồ đánh rơi
, điện thoại là...
Bước chân Phong Quang khựng lại, khóe miệng cô giật giật, sẽ không khéo như vậy chứ?
Có lẽ người khác nhìn thấy tờ giấy này sẽ chỉ nghĩ đây là hành vi nghệ thuật khó hiểu gì đó, nhưng vì trước đó Phong Quang đã gặp Tề Giác, nên cô có lý do tin tưởng, tờ giấy dán sau lưng người đàn ông này cũng không khác gì thẻ bài đeo trên cổ chó...
Tề Giác nghi hoặc chớp chớp mắt. Đây là ảo giác của anh ta sao? Thế nào mà anh ta lại cảm thấy thái độ của Lâm Quả bỗng dưng đầy mùi thuốc súng vậy?
Lại nói tới Phong Quang bên kia, người khác đều chạy như điên tới sân vận động muốn đi xem trận thi đấu điện tử có Lư Chi Viễn, cũng chỉ có một mình cô đi về phía khu dạy học.
Người đàn ông cúi đầu lại một lần nữa chuyển động ngón tay, hắn không chọn đồng phục y tá nữa, mà lựa chọn một bộ áo cưới. Giao diện game hiện thông báo hắn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ, chẳng qua khi tới cửa tiếp theo, hắn lại không chút nghĩ ngợi chọn một bộ đồng phục y tá.
Phong Quang vội nói:
Không đúng không đúng, ở đây phải chọn áo choàng mộng ảo...


Ồ...
Phong Quang lạnh nhạt trả lời một tiếng,
Vậy các cậu cứ đi tìm người đi, tôi đi trước.

Cô còn phải đi thi lại. Còn về Lâm Quả, nếu Lư Chi Viễn đã tới trường học, mà Lâm Quả cũng đúng lúc học trong trường, đây chẳng phải là cốt truyện đang tác hợp để bọn họ gặp nhau ở thế giới thực hay sao? Cô sẽ không đi khuấy vũng nước đục này.
Ngón tay người đàn ông khựng lại.

Anh xem tôi làm thế nào qua cửa này nhé.
Phong Quang ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy di động từ trong túi ra, mở game Kỳ Tích Lương Lương này. Cô click mở cửa ải mà mình đã thông qua với điểm cao đó, không chút do dự chọn một bộ áo cưới để phối hợp, thông báo hoàn thành tuyệt đối nhiệm vụ cấp
S
liền hiện ra. Cô nhìn hắn,
Anh xem đi, tôi đã nói là phải mặc áo cưới mà lại.


Thôi được... Dù sao tôi cũng có thời gian, tôi liền giúp anh qua một cửa này vậy.
Phong Quang hiếm khi mới có lòng tốt như vậy, kỳ thật cũng chỉ vì cô khó lắm mới có một cơ hội ảo tưởng về sự lợi hại của bản thân. Vừa mở tủ quần áo trong game ra, cô mới phát hiện hóa ra người này cũng là thổ hào, quần áo phụ kiện quý hiếm gì hắn cũng có, xem ra đã tiêu không ít tiền.


Anh xem đi... vào lúc này, chúng ta có thể lấy ra tai mèo mộng ảo...
Khi hơi ngẩng đầu, thấy khuôn mặt của người đàn ông kia gần trong gang tấc, cô đang nói đột nhiên im bặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.