Chương 1895: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (14)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 817 chữ
- 2022-02-12 03:34:21
Sắc mặt Hạ Triều biến đổi, ông vội bước tới ôm lấy Tiếu Tiếu từ trong lòng Phong Quang,
Tiểu nha đầu này sao lại ở đây?
8
Cháu đến đây tìm mẹ nha!
Tiếu Tiếu ôm heo đất được Hạ Triều bế lên, nước mắt trên mặt cô bé vẫn chưa khô hẳn, hiện tại 3đã có thể cười hì hì,
Cháu còn mang theo tiền tiết kiệm nữa, cháu có thể mời mẹ ăn bánh kem.
Lời này, cô bé vừa nhì9n Phong Quang vừa nói.
Phong Quang...
Được rồi, con mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.
Phong Quang cầm ba lô nhỏ mà Tiếu Tiếu đặt trên ghế, cô bế Tiếu Tiếu lên, không quay đầu lại đi ra khỏi tiệm bánh.
Phong Quang liền theo bản năng vươn tay bế Tiếu Tiếu về trong lòng, chờ sau khi cô lấy lại tinh thần mới phát hiện động tác này cô đã làm mà không hề nghĩ ngợi.
Tiếu Tiếu, cô dẫn cháu về nhà nhé, được không?
Vậy sao?
Phong Quang bình tĩnh, từ câu nói nhàn nhạt này, không nghe ra được cô có tin lời Hạ Triều nói hay không.
Trong lòng Hạ Triều sớm đã chửi mắng Lục Sâm đến cả trăm ngàn lần. Kỳ thật sau khi Vương Từ rời khỏi tiệm bánh kem liền càng nghĩ càng không yên tâm, chưa tới một giờ, bà đã gọi điện thoại cho Hạ Triều. Ngay sau khi Hạ Triều nhận được điện thoại liền vội vã đến đây, nhưng ông không ngờ có thể gặp được Tiếu Tiếu.
Ông hẳn sớm nên nghĩ đến, Lục Sâm kia trước nay đều không phải một người sẽ buông tay cho người khác được hạnh phúc, máy tính của công ty Vương Từ bị virus tấn công, Tiếu Tiếu lại xuất hiện ở đây rất đúng lúc, hết thảy những điều này đều cho thấy, người đứng sau lưng thao túng chính là Lục Sâm.
Tiếu Tiếu nhìn trán Hạ Triều chảy mồ hôi lạnh, lại nhìn về phía Phong Quang, cô bé một tay ôm con heo đất, một tay với về phía Phong Quang,
Mẹ, ôm!!!
Phong Quang chợt đề nghị một câu, thành công khiến Hạ Triều như lâm đại địch, ông tỏ vẻ băn khoăn mà nói:
Phong Quang, Tiếu Tiếu vừa nhìn đã biết là lén chạy ra đây, chúng ta cứ như vậy đưa con bé về nhà có vẻ không ổn lắm, hay cứ để ba đưa con bé trở về đi.
Ba chẳng phải cũng đã nói rồi sao?
Phong Quang khẽ cười,
Tiếu Tiếu chính là cháu gái mà ba nhận, cũng là cháu gái của bạn tốt ba, vậy con dẫn cô bé về Hạ gia làm khách thì có sao đâu?
Phong Quang đứng lên, mặt cô không biểu cảm, ánh mắt bình tĩnh nhìn cha mình.
Hạ Triều6 chợt có cảm giác muốn chạy trối chết, chẳng qua ông nghĩ một chút, tốt xấu gì ông cũng là cha Phong Quang, biểu hiện cũng kh5ông thể quá yếu thế, liền khẽ hắng giọng nói:
Phong Quang, Tiếu Tiếu là cháu gái của bạn ba, mấy năm nay chẳng phải con vẫn nằm trên giường bệnh à? Cho nên ba mới nhận Tiếu Tiếu làm cháu gái, thỉnh thoảng cũng dẫn Tiếu Tiếu đến bệnh viện thăm con, cho nên con bé cũng liền nghĩ rằng con là mẹ nó.
Hạ Triều nghiến răng nghiến lợi một hồi lâu, vẫn đành chấp nhận số mệnh mà đi theo hai người. Ông còn phải lái xe đưa Phong Quang về nhà nữa đấy, nếu nhỡ Phong Quang mà lên xe taxi, ông còn lo lắng tài xế taxi sẽ là cái tên Lục Sâm kia mất!
Ở quán cà phê bên kia đường, Lục Hành nhìn xe Hạ Triều rời đi, cô than một tiếng, nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện.
Anh, anh đã đồng ý với bác Hạ rằng sẽ không tiếp tục dây dưa với Phong Quang nữa mà.
Anh và Phong Quang là vợ chồng, đương nhiên sẽ không có dây dưa nào khác.
Người đàn ông ưu nhã đặt ly cà phê xuống, ánh sáng mặt trời dịu nhẹ qua cửa sổ sát đất chiếu vào sườn mặt hoàn mỹ của hắn, khiến những đường nét trên đó bỗng có vẻ ôn nhu hơn.
Lục Hành biết, có dùng đến bốn chữ
mặt người dạ thú
để hình dung Lục Sâm cũng không quá chút nào, nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thán, nếu anh trai cô nguyện ý ẩn giấu đi tất cả tính công kích cùng sự sắc bén, thì biểu hiện bề ngoài của hắn thực sự sẽ rất có tính lừa gạt, có thể coi là người đàn ông hoàn mỹ, đủ để khiến bất cứ người phụ nữ nào rung động.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.