• 6,566

Chương 1897: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (16)


Da đầu Phong Quang tê dại, sau lưng chợt lạnh toát, khóe miệng cô giật giật, lại cúi người ghé sát vào khuôn mặt Tiếu Tiếu, cô nhìn cô bé8 hồi lâu, nhẹ nhàng nói:
Ba của Tiếu Tiếu có phải tên là Lục Sâm không?



Đúng vậy.
Tiếu Tiếu lập tức gật đầu khẳng định với P3hong Quang. Trước kia, cô bé đã không ít lần nghe ông bà ngoại mình gọi ba cô bé là Lục Sâm. Cô bé lại nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào,
9Mẹ đã biết cả ba con rồi, thế mà còn nói mẹ không phải mẹ con.

Không được!
Phong Quang lắc đầu, kiên định giữ ý chí của bản thân, cô vội nói sang chuyện khác, chỉ vào đám cúp và giấy chứng nhận đặt trên kệ sách bên kia mà hỏi:
Vì sao anh lại có nhiều giải thưởng như vậy?

PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (18)
Lục Sâm lại nói:
Anh vẫn nhớ rõ, năm đó còn là Phong Quang cầu hôn anh.

Lục Sâm đương nhiên sẽ không có ý kiến, hắn cười nói:
Được, chúng ta đến rạp chiếu phim.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, rạp chiếu phim sẽ không có quá nhiều người, cũng bởi vậy nên khi chạm mặt người quen, chỉ cần liếc mắt là có thể chú ý tới.
Hắn nói:
Anh lựa chọn dùng tính mạng mình để giữ Phong Quang lại... Phong Quang cũng thật sự ở lại, nhưng cha mẹ Phong Quang trước sau vẫn không thể chấp nhận cách làm của anh.

Ở trong mắt Hạ Triều và Vương Từ, cách làm không muốn sống của Lục Sâm quá mức kinh khủng đáng sợ, nếu một người không cần cả mạng mình, vậy hắn có làm ra những chuyện kinh khủng hơn với những người khác cũng là chuyện không kỳ quái.
Cùng Thẩm Hành chắc?
Đương nhiên, câu châm chọc cuối cùng này Phong Quang không nói ra.
Tâm tình cô hơi tốt lên một chút, tiếp theo lại không nhịn được mà buồn phiền, rõ ràng cô còn chẳng nhớ rõ hắn, nhưng sau khi nghe được hắn không phải vì say rượu hỏng việc mới cưới mình, thế mà lại cảm thấy vui.
Cô ngẩng đầu,
Lục Sâm.

Phong Quang không dám chắc mà chỉ vào mình,
Tôi?


Tiếu Tiếu rất ngoan, Phong Quang không cần lo lắng.
Lục Sâm cười cầm lấy tay cô,
Hơn nữa, hôm nay Phong Quang muốn ngủ cùng Tiếu Tiếu, đúng không?

PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (24)
Phong Quang nhìn hắn mỉm cười, tim cô không khỏi đập lỡ một nhịp, lý trí đang nhắc nhở cô, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất không ổn, nhưng sự chần chừ về tình cảm lại khiến cô không cách nào bước ra nửa bước.
Khó có thể tưởng tượng được, nụ hôn của Lục Sâm lại có thể hoàn toàn trái ngược với biểu hiện nho nhã ôn nhu ngày thường của hắn đến như vậy. Nếu muốn Phong Quang dùng một từ để hình dung, vậy chỉ có hai chữ -
điên cuồng
.
Cảm thấy cô kháng cự, Lục Sâm lại nâng một tay khác nắm chặt lấy cằm cô, việc cô không cách nào trốn tránh càng khiến động tác của hắn thêm tùy ý thoải mái.

Thời gian tiếp theo Phong Quang muốn làm gì?

Phong Quang nghe xong, không khỏi hỏi:
Anh không cần đến bệnh viện làm việc sao?

Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói khiến Phong Quang sợ hết hồn, cô hoảng loạn xoay người lại liền thấy người đàn ông đang cúi xuống nhìn mình, hắn đưa tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng cười hỏi:
Đã trễ thế này rồi, Phong Quang vẫn không ngủ sao?


Tôi...
Cô hơi dừng lại, không tự chủ được mà sửa lời,
Tôi không ngủ được, nên muốn đi xung quanh xem một chút.

Cô chỉ càng thêm cảm thấy trước đây mình thật quá đáng mà thôi,
Tôi... Xin lỗi...

Ngoại trừ xin lỗi, cô dường như cũng không thể nói lời nào khác được.
 Chương 1939 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (17)

Tiếu Tiếu là con tôi.
Ngữ điệu của Phong Quang rốt cuộc cũng hơi dao động,
Tuy tôi cũng không biết sao mình lại sinh Tiếu Tiếu, nhưng việc con bé là con của tôi cũng sẽ không thay đổi. Bác sĩ Lục, chúng ta cứ nói rõ ở đây đi, tôi muốn có quyền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu.

Ngay từ lúc Phong Quang xác định Tiếu Tiếu là con mình, cô cũng đã quyết định, cô tuyệt đối sẽ không để Tiếu Tiếu rời khỏi cô.
Đúng lúc này, tiếng di động của Phong Quang vang lên. Nhìn dãy số lạ trên thông báo cuộc gọi, không biết tại sao, cô liền lập tức nghĩ tới người đàn ông kia, nhưng chỉ do dự trong chốc lát, cô bấm nhận điện, lại không nói gì.

Phong Quang.
Đầu bên kia điện thoại, giọng người đàn ông kia khàn khàn mê người.
Lục Sâm lại cười vui vẻ,
Phong Quang đã có tình cảm sâu như vậy với Tiếu Tiếu, đây là một chuyện tốt.


Anh có ý gì?

Nụ hôn ôn nhu mà triền miên của hắn khiến Phong Quang bất chợt có ảo giác như mình là một vật dễ vỡ, tựa như thủy tinh vậy...
Lý trí của Phong Quang gần như đang chạy nước rút một trăm mét, cô không cách nào giữ tâm như nước lặng, cũng không thể khiến bản thân không động tình. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lục Sâm khi tỉnh lại, cô đã có cảm giác, nếu người đàn ông này nguyện ý, vậy trên thế giới này nhất định sẽ không có người phụ nữ nào hắn không dụ dỗ được. Hiện tại cô đã tự trải nghiệm được, cảm giác của cô là đúng.

Phong Quang, hãy nghĩ một chút tới Tiếu Tiếu của chúng ta...
Nụ cười của hắn càng thêm thê lương,
Cho dù em không thích anh... nhưng hãy nghĩ một chút tới Tiếu Tiếu, được không?

Hai chữ
Tiếu Tiếu
không khác gì tử huyệt của cô.

Bởi vì không lâu sau đó, Phong Quang cũng sẽ tiếp nhận anh.
Mắt hắn tựa như bầu trời đêm có ánh sao sáng xẹt qua,
Rốt cuộc thì anh cũng là cha của Tiếu Tiếu.

Sắc mặt Phong Quang cứng đờ, đây quả thật là một chuyện phiền toái, nếu một đứa trẻ từ nhỏ không có cha, điều này cũng sẽ không tốt cho sự trưởng thành của đứa trẻ, nhưng rất nhanh, cô vẫn nói thêm:
Anh yên tâm, nếu Tiếu Tiếu cần một người cha, vậy mỗi tháng, tôi có thể cho anh gặp Tiếu Tiếu một lần.


Phong Quang...
Lục Sâm lại nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, hắn nhẹ giọng nói,
Em đã quên chuyện trước kia cũng không sao cả, em không thích anh cũng không sao hết, nhưng Phong Quang... em có thể niệm tình Tiếu Tiếu mà thử bắt đầu thích anh một chút hay không, một chút thôi là đủ...

Đây là lời khẩn cầu hèn mọn nhất của người đàn ông này.
Ánh mắt Phong Quang lại nhìn sang cuốn truyện cổ tích đặt trên bàn.

Trước khi đi ngủ, Tiếu Tiếu luôn thích nghe truyện cổ tích.
Lục Sâm đứng ngay bên cạnh Phong Quang, hắn rũ mắt nhẹ giọng nói:
Anh nghĩ, có lẽ hôm nay Phong Quang có thể đọc truyện cho Tiếu Tiếu.

Phong Quang quýnh lên,
Anh muốn đưa Tiếu Tiếu đi đâu?


Đương nhiên là nơi Phong Quang không rời đi được.
Khi Lục Sâm nói lời này, khóe mắt hắn hơi cong, ý cười trong mắt ôn nhu lại tốt đẹp.
Vậy nếu Lục Sâm không phải người trong cuộc, thì sao hắn biết được Hạ Triều vì nhận được cuộc gọi mới rời đi đây?
Dĩ nhiên là bởi chuyện Vương Từ cũng do một tay hắn khống chế. Hắn không định gây thương tổn cho Vương Từ, mà chỉ muốn khiến Hạ Triều tạm thời rời đi thôi, vì chỉ khi Hạ Triều rời khỏi, mới không ai đến quấy rầy hắn và Phong Quang.
Không sai, chính là kích thích.
Sức lực của Phong Quang đã không còn mấy, thân thể cô mềm nhũn dựa vào người Lục Sâm, lại bị hắn ôm càng thêm chặt.

Không sao hết, mọi chuyện đều đã qua rồi, Phong Quang không cần xin lỗi anh.
Hắn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói:
Phong Quang, chúng ta về nhà, được chứ?


Về nhà...
Phong Quang khẽ lẩm bẩm, không hiểu sao, hiện giờ cô lại có cảm giác cực kỳ do dự.
Lục Sâm cong môi,
Là em gái anh. Trước kia quan hệ của Phong Quang và con bé cũng không tệ lắm.


Hóa ra anh còn có em gái...
Phong Quang cảm thấy kỳ quái mà nói một câu như vậy, rốt cuộc thì Lục Sâm này vẫn tạo cho cô cảm giác... dường như hắn lạnh nhạt từ trong xương, hơn nữa cô đã sớm nghe nói, cha mẹ hắn đã qua đời nhiều năm, thật khó có thể tưởng tượng được, cảnh tượng lúc hắn ở bên người thân sẽ thế nào.
Cô có tội lớn!
Phong Quang hơi ngừng lại, cô vươn tay ra, thử ôm lấy hắn. Trong khoảnh khắc, thân mình hắn cứng đờ, mất đi năng lực phản ứng.
Phong Quang sợ cô bé ngã, vội ôm Tiếu Tiếu ngồi trên đùi mình, lực chú ý của cô rốt cuộc cũng không dồn hết vào bát cháo kia nữa, Tiếu Tiếu tỏ ra rất vui vẻ.

Mẹ, vì sao mẹ lại không nói chuyện với ba?
Tuy Tiếu Tiếu còn nhỏ, nhưng cô bé cũng biết, ba và mẹ hẳn nên nói chuyện với nhau mới phải, giống như ba mẹ của bạn học cô bé vậy.
Lục Sâm ôn nhu cười, hắn đưa một ánh mắt về phía Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu rất thông minh hiểu ra hàm ý, cô bé buông chiếc thìa trong tay, lại xuống khỏi ghế, đi đến bên cạnh Phong Quang, bắt đầu cố sức bò lên người cô.
Lục Sâm nhướng mày cười,
Dĩ nhiên là không dám có ý kiến. Lúc trước Phong Quang cũng từng gọi anh như vậy, chẳng qua không lâu sau, Phong Quang đã gọi anh là A Sâm.

Điều này ở trong mắt hắn có thể nói là tình thế tiến triển tốt đẹp.
Phong Quang không rõ Yến Niệm Niệm và Thẩm Hành đang muốn chơi trò gì nữa, cô chỉ khẽ nhún vai nói:
Tôi muốn ở bên ai là tự do của tôi, không ai có thể can thiệp.

Lục Sâm hài lòng mỉm cười.
Có lẽ... Chỉ là có lẽ thôi, trước kia cô thích làm kiểu vận động hỗn hợp hai người này với hắn, nhưng cảm giác hiện tại của cô đối với hắn chỉ là một người xa lạ quen thuộc, cứ như vậy mà xảy ra quan hệ thân mật với hắn lần nữa, sự rụt rè của cô cũng nói cho cô biết như vậy không khỏi quá xốc nổi!
Trong mắt Lục Sâm lộ vẻ tiếc nuối, dáng vẻ cô đơn này của hắn rất dễ khiến người ta thấy không đành lòng mà nghĩ hay là cứ làm theo ý hắn đi...
Phong Quang chỉ nắm bắt được một tin tức quan trọng,
Tôi và anh... Chúng ta thật sự kết hôn?


Đương nhiên.
Nhắc đến điều này, Lục Sâm càng cực kỳ sung sướng,
Nếu không kết hôn, sao chúng ta lại có Tiếu Tiếu được?

Chẳng qua chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, rất nhanh, cô cất giấu nỗi lòng, bước tới xem như bình tĩnh mà chào hỏi,
Bác sĩ Lục.


Phong Quang.
Lục Sâm khẽ cười, trước sau vẫn hết sức nho nhã ôn hòa, hắn nói:
Anh vẫn thích em gọi anh là A Sâm.


Đương nhiên, ví dụ như... Phong Quang nhất định không đoán được, tiếp theo anh sẽ hôn em.

Giọng nói vừa dứt, không đợi Phong Quang kịp phản ứng, hắn đã cúi đầu hôn lên môi cô. Bộ phim đang chiếu trên màn ảnh đã không còn quan trọng, quan trọng là, hắn muốn đòi lại
phúc lợi
cô nợ hắn những năm gần đây.
Chờ đến khi Tiếu Tiếu đi vào trong nhà trẻ, bóng lưng cũng khuất dạng, Phong Quang đứng ở cổng đột nhiên hỏi:
Lục Sâm, Tiếu Tiếu không đặc biệt thông minh vượt trội giống anh sao?


Tiếu Tiếu rất thông minh.
Lục Sâm rũ mắt nhẹ giọng nói:
Con bé giống như những đứa trẻ thông minh khác.


Vì sao... tôi lại quên anh?
Cô đã tỉnh lại nhiều ngày như vậy, nhưng hiện tại mới nghĩ tới việc hỏi vấn đề này.
Trong đôi mắt hắn nhiễm ánh trăng, giọng nói trầm khàn, hắn ôn nhu nói:
Bởi vì Phong Quang không thích anh.

Tiếu Tiếu là con cô, cho dù cô vẫn chưa tìm về được đoạn ký ức bị mất đó, nhưng việc Tiếu Tiếu là con cô vẫn không bao giờ thay đổi.

Con muốn ăn bánh anh đào!
Tiếu Tiếu hưng phấn kéo tay Phong Quang,
Mẹ, mẹ cùng con ăn bánh anh đào nhé, được không?

Mấy cái cúp kia rõ ràng cho thấy hắn đều đã đạt tới đỉnh cao của mấy lĩnh vực này!
Lục Sâm cũng không để ý đến sự kinh ngạc của Phong Quang, hắn cầm lấy tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay ấy, lại không nỡ buông cô ra, chỉ thoáng nghĩ một chút, liền đặt tay cô ở nơi đã nhô lên của mình,
Trước kia, lúc Phong Quang không tiện cũng thích giúp anh như thế.


Vậy sao?
Một tay khác của Lục Sâm chống trên kệ sách,
giam
cô giữa kệ sách và mình, hắn ôn nhu hỏi:
Phong Quang muốn đi xem xung quanh sao lại không bật đèn? Anh sợ em sẽ va vào đâu đó mà bị thương.


Tôi quên mất...

Nghĩ đến thằng nhãi Lục Sâm này một mình chăm sóc Tiếu Tiếu 5 năm, cho dù Phong Quang vẫn chưa nhớ ra hồi ức về hắn, nhưng cô cũng có thể hơi nhượng bộ.
Lục Sâm lại khẽ cong khóe môi, nụ cười mỉm này như tắm mình trong gió xuân vậy. Hắn nhẹ nhàng nói:
Phong Quang quả nhiên rất hiền lành tốt bụng.

Hắn cười càng mê người, Phong Quang lại càng thêm ảo não, rõ ràng ngay từ đầu cô quyết định ra đây là bởi hắn nói sẽ cho cô biết hết chuyện trước kia, nhưng từ lúc cô gặp mặt hắn tới giờ, cô đều cảm thấy như mình đã bị hắn nắm mũi dắt đi vậy.
Cái cách tên này nói chuyện cứ như đang trêu đùa cô.
 Chương 1950 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (28)

Đúng vậy, Tiếu Tiếu cần ba mẹ.
Lục Sâm cười khẽ một tiếng,
Phong Quang, chúng ta cùng đưa Tiếu Tiếu về nhà của chúng ta, được chứ?


Nhà…chúng ta?
Phong Quang lẩm bẩm nhắc lại một lần, bỗng nhiên cảm thấy chữ
nhà
này lại có một loại sức hút khó tả .
Trẻ con dễ sôi nổi ồn ào, nhưng cũng rất nhanh sẽ an tĩnh, Phong Quang vẫn chưa đọc hết một truyện, cô nhóc đã ngủ rồi, chỉ là dù đã ngủ, nhưng cô nhóc vẫn giữ chặt tay Phong Quang không buông.
Phong Quang nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Tiếu Tiếu, chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ có thể mềm lòng đến vậy, cô thậm chí còn có suy nghĩ, cho dù phải mất cả tính mạng, chỉ cần có thể đổi một đời mạnh khỏe hạnh phúc cho Tiếu Tiếu, cô cũng cam lòng.

Chưa từng.
Lục Sâm cũng thấp giọng nói chuyện như cô,
Anh và Phong Quang đều là lần đầu tiên xem.


Vậy vì sao lần nào anh cũng biết đúng thời điểm chiếu ra cảnh khó coi?

Yến Niệm Niệm bên kia bối rối khẽ cười,
Chị, chị đã hỏi ba... chị đã hỏi ý kiến của Hạ tiên sinh và Hạ phu nhân chưa?


Yến tiểu thư.
Đôi mắt cười của Lục Sâm khẽ cong,
Đối với chuyện Phong Quang ở bên tôi, cô có ý kiến lớn như vậy à?


Hơn nữa...
Lúc này Phong Quang chủ động cầm tay Lục Sâm,
Ngay cả trước khi tôi biết đến Tiếu Tiếu, tôi cũng không phải không có cảm giác với Lục Sâm.

Thần sắc Lục Sâm hơi khựng lại.
Trước nhà họ Hạ, đèn đường khiến cảnh sắc tối tăm trở nên sáng ngời. Ngay dưới đèn đường kia, một người đàn ông đã đứng một hồi lâu.
Phong Quang nhìn hình ảnh này, trong lòng khẽ hoảng hốt, cô không chắc liệu có phải trước kia mình cũng từng nhìn thấy hình ảnh như vậy hay không, hoặc trước kia hắn cũng từng làm chuyện tương tự, giống như hôm nay, đứng dưới ánh đèn đường sáng ngời để chờ cô.

Bởi vì...
Phong Quang dừng một chút, cô đang nghĩ xem mình nên nói gì, một lát sau, cô cười gượng,
Bởi vì thực bất ngôn tẩm bất ngữ, khi ăn cơm không thể nói chuyện nha.

() Thực bất ngôn tẩm bất ngữ: Lúc ăn và ngủ không nói chuyện.
Hắn lại hơi vươn đầu lưỡi, liếm vết máu ở khóe môi mình, động tác nhỏ tà mị như vậy, mặt Phong Quang đã đỏ nay càng đỏ hơn.
Hắn dường như khẽ cong khóe môi mỉm cười, lần thứ hai hơi cúi người xuống, đầu lưỡi mềm nhẹ liếm bờ môi ướt át sưng đỏ của cô. Cuối cùng, hắn cầm một bàn tay cô áp lên mặt hắn, thỏa mãn thở dài, nói một câu khiến người ta thương tiếc,
Phong Quang, anh đợi em đã lâu lắm rồi...

Phong Quang:
...

 Chương 1947 :

Chuyện trước kia đều không quan trọng...
Lục Sâm chậm rãi cầm tay cô, khi nhìn cô, ánh sáng nhu hòa trong mắt hắn tăng lên rất nhiều, ngay cả khóe môi cũng không tự chủ được mà chứa ý cười cẩn thận dè dặt đến mức khiến người ta đau lòng, cũng càng thêm ôn nhu,
Hiện giờ anh biết là đủ.

Lương tâm của Phong Quang lại lần nữa hứng chịu sự lên án dữ dội, cô trầm mặc hồi lâu, thầm nghĩ mình thật sự quá tệ hại.
Phong Quang nhìn tòa chung cư ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu.
Phong Quang bế Tiếu Tiếu, đi theo Lục Sâm vào thang máy lên tầng 5, không lâu sau, ra khỏi thang máy, Lục Sâm cũng bấm mật mã mở cửa một căn chung cư.
Lục Sâm vững vàng ôm cô vào lòng, hắn bế cô lên, đặt cô ngồi trên bàn sách, cùng lúc đó, nụ hôn của hắn đã dừng trên cần cổ trắng nõn của cô.
Phong Quang cảm thấy một loại cảm giác xa lạ đang ập tới, thân thể cô có sự biến đổi khó nói nên lời, có lẽ cô cũng mơ hồ hưng phấn, nhưng rốt cuộc cô vẫn có một sự khủng hoảng không tên, cô bắt lấy tay hắn đang cởi khóa váy mình.
Tiếu Tiếu mừng rỡ ôm lấy eo Phong Quang.

Chúng ta tới rồi.
Lục Sâm dừng xe, hắn quay đầu lại cười,
Phong Quang, chúng ta xuống xe thôi.

Tay hắn ôm vòng lấy eo cô rất chặt, gần như khiến cô cảm thấy đau, sức lực này dường như muốn khảm cô vào thân thể hắn, cho đến khi cô không thể nào chạy thoát được.Chương 1941 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (19)

Chị!
Yến Niệm Niệm cầm vé xem phim chạy tới, nhưng sau khi thấy bên cạnh Phong Quang còn có Lục Sâm, sắc mặt cô ta biến đổi,
Vì sao chị lại muốn đi cùng hắn?
Chương 1949 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (27)

Vì sao phải xin lỗi anh?
Lục Sâm cúi người áp trán mình lên trán cô, khoảng cách giữa hắn và cô rất gần, có thể nhìn thấy bất cứ sự thay đổi biểu cảm nào của cô, dù là nhỏ bé nhất, giống như trước kia, mỗi lúc ở bên cô, hắn đều sẽ không nhịn được mà muốn thân mật với cô hơn một chút, cũng tiến gần cô thêm một chút.
Đương nhiên, tốt nhất là
cự ly âm
.
Cuộc điện thoại này không kéo dài bao lâu, Lục Sâm đã ngắt điện thoại.
Phong Quang ngẩng đầu hỏi hắn,
Ba tôi nói gì vậy?

Mấy câu nói đó mới nghe cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi Hạ Triều nghe được lại lập tức biến sắc, ông không kịp nghĩ gì mà trực tiếp ra cửa lái xe rời đi.
Bởi vì Hạ Triều biết, cho dù Vương Từ thật sự đâm phải xe người khác, cũng sẽ không có chuyện bà để người khác dùng di động của mình gọi cho Hạ Triều, tình huống bất thường như thế chỉ có thể nói Vương Từ đã gặp chuyện.
Không biết tại sao, trong lòng Phong Quang bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn nhớ rõ có một quyển sách tên là
Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải
, cái gọi là thiên tài và kẻ điên, chẳng qua cũng chỉ cách nhau một đường chỉ.

Chuyện này là không thể!
Phong Quang trực tiếp phản bác. Rất hiển nhiên, cô không hề nghĩ mình là kiểu phụ nữ sẽ đi cầu hôn với đàn ông.
Lục Sâm lại cười,
Phong Quang nói, rất sợ người đàn ông tốt như anh sẽ bị người phụ nữ khác đoạt mất, cho nên phải nhanh chóng bắt tới tay mới được, vì thế vào 6 năm trước, Phong Quang đã lấy cớ chúc mừng sinh nhật anh mà mượn cơ hội chuốc say anh, thậm chí cuối cùng...

Lục Sâm nhận được một cuộc điện thoại, là Hạ Triều gọi tới. Phong Quang biết cuộc gọi này là của cha cô, vì cô nghe được Lục Sâm nói một tiếng
Hạ tiên sinh
.
Tiếng nói từ đầu bên kia điện thoại thì cô không nghe thấy, nhưng cô có thể nghe được giọng Lục Sâm rất tôn kính và lịch sự,
Hạ tiên sinh có thể yên tâm, Phong Quang là vợ tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận, ông và Hạ phu nhân không cần lo lắng.

Tất cả cảm giác tội lỗi nơi đáy lòng Phong Quang đều ùa tới, cô lại thấp giọng:
Đều là lỗi của tôi...

Thôi được rồi, cô nguyện ý tin tưởng người đàn ông này yêu mình, hiện tại cô căn bản không dám nghĩ tới những hành vi vô trách nhiệm mà mình đã từng làm.
Phong Quang không dám chắc năm đó có phải mình đã làm như vậy hay không, chẳng qua theo lời Lục Sâm miêu tả, những việc này quả thật cô rất có khả năng sẽ làm. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô bỗng dưng muốn chạy trối chết.
Lục Sâm lại than nhẹ một tiếng,
Nếu đã xảy ra quan hệ nam nữ vượt quá mức bình thường, anh liền không thể coi như không có chuyện gì được, cho nên anh và Phong Quang liền rất nhanh cử hành hôn lễ.


Tôi đã gặp Tiếu Tiếu.
Lúc này Phong Quang trả lời dứt khoát.
Sắc mặt Yến Niệm Niệm trắng bệch. Cô ta biết, có Tiếu Tiếu ở đây, Phong Quang nhất định sẽ không thể nào làm ngơ Lục Sâm được, Phong Quang là người hết sức coi trọng tình thân, điểm này Yến Niệm Niệm hiểu rõ nhất.
 Chương 1945 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (23)
Mắt Yến Niệm Niệm cũng khá tinh tường, cô ta có thể nhìn rõ Lục Sâm đang làm gì với Phong Quang. Âm thầm nắm chặt tay mình, sắc mặt Yến Niệm Niệm lạnh như phủ sương.
Thẩm Hành nắm lấy tay Yến Niệm Niệm, hắn thấp giọng gọi tên cô ta,
Niệm Niệm...

Cô nghĩ, hẳn những người mẹ trên đời đều sẽ có suy nghĩ như vậy.
Đồng hồ đã chỉ tới 11 giờ, nhưng Phong Quang vẫn chưa định đi ngủ. Hiện giờ không phải lúc để ngủ, cô còn phải tìm xem trong
nhà
này có lưu lại thông tin gì về cuộc sống trước kia của cô hay không.

Anh nghĩ... hẳn do chuyện anh đã từng làm khiến họ cảm thấy anh không thích hợp với Phong Quang.
Ánh mắt Lục Sâm ảm đạm đi rất nhiều, ngay cả giọng nói cũng có chút cô đơn.
Phản ứng đầu tiên của Phong Quang chính là hỏi:
Anh lén ngoại tình sau lưng tôi?

Ý nghĩ trong lòng bị nhìn thấu, Phong Quang bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Quả thực, tuy cô có thể thừa nhận mình và hắn là vợ chồng, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với hắn.
Dĩ nhiên, cô vẫn chưa có ý định ở chung phòng với hắn, vì dù nói thế nào, hiện tại cô và hắn cũng chưa thân mật đến mức này.
Dưới ánh mắt chăm chú đến vậy của hắn, Phong Quang càng cảm thấy ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng nói:
Tôi không nên vì chuyện Thẩm Hành mà muốn kết hôn với anh.

Không cần Lục Sâm nhiều lời, trong đầu cô đã tiếp diễn xong một vở kịch, sau khi biết Thẩm Hành vì Yến Niệm Niệm mà muốn chia tay với cô, trong lòng cô tức giận, liền quyết định kết hôn với Lục Sâm, vì như vậy sẽ có thể xem như cô vứt bỏ Thẩm Hành, chứ không phải Thẩm Hành vứt bỏ cô.
Phong Quang cho rằng cha mẹ mình có thể vì thế mà yên tâm, đáng tiếc cô không biết, chính vì Lục Sâm là bác sĩ nên mới càng thêm đáng sợ, hắn vĩnh viễn đều có thể dùng biện pháp tàn nhẫn với chính mình để giữ Phong Quang lại, bất luận hắn muốn tạo ra miệng vết thương lớn đến đâu trên cơ thể mình, hắn cũng luôn biết tránh nơi yếu hại.
Điều hắn muốn trước nay đều không phải dùng cái chết của mình để thả Phong Quang rời đi, mà là dùng tính mạng bản thân, bảo đảm Phong Quang vĩnh viễn không rời đi được.
Phong Quang vốn còn định chửi ầm lên bỗng nhiên không thể thốt lên lời.
Mặt Lục Sâm khẽ cọ vào tay cô, còn nhẹ nhàng cười nói,
Hiện tại tốt rồi, Phong Quang rốt cuộc cũng tỉnh, dù cho Phong Quang nhớ rõ mọi người, lại chỉ quên anh.

Lục Sâm ưu nhã cười với cô, rất rõ ràng, hắn không hề có ý định mở miệng giải vây giúp.
Phong Quang chỉ có thể căng da đầu nói với Tiếu Tiếu:
Chờ chúng ta cơm nước xong thì sẽ nói chuyện.

Vào giờ phút này, tam quan của cô gần như vỡ vụn, trước đây cô nghĩ mình không có mắt mà gả cho tên đàn ông cặn bã bạo lực gia đình, kết quả hóa ra cô mới là phụ nữ cặn bã lừa gạt đàn ông đàng hoàng sao!?
... Cô căn bản không tiếp nhận được giả thiết mình là loại phụ nữ cặn bã này!
Phong Quang không cười nổi.
Tiếu Tiếu lại ngồi thẳng ngư6ời, ôm lấy eo Phong Quang, cô bé nói bằng giọng điệu đầy thỏa mãn:
Mẹ, mẹ không biết Tiếu Tiếu muốn nói chuyện với mẹ thế nào đâu... nh5ưng trước kia ở bệnh viện, lúc con ôm mẹ như thế này, mẹ đều không thể nói chuyện với Tiếu Tiếu. Ba nói mẹ ngủ, dượng nói Tiếu Tiếu là do mẹ sinh ra trong lúc ngủ, ông ngoại bà ngoại nói cho Tiếu Tiếu, mẹ sẽ rất nhanh tỉnh dậy... cho nên Tiếu Tiếu chờ, chờ mãi, rốt cuộc cũng chờ đến khi mẹ tỉnh ngủ.

Lục Sâm càng như vậy, Phong Quang lại càng thêm phỉ nhổ hành vi cặn bã của bản thân trước đây, trước nay cô không hề nghĩ tới, mình lại có thể cặn bã như vậy. Hãy nhìn mà xem, Lục Sâm - một bác sĩ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, kết quả đã bị cô biến thành dạng gì?
Cô có tội.
Phong Quang nói với người quản lý phòng bếp:
Tiếu Tiếu muốn ăn bánh anh đào, có thể làm được không?


Có thể, có thể... đương nhiên có thể.
Đầu bếp này vội vàng đồng ý.
Phong Quang ôm Tiếu Tiếu ngồi ghế sau xe, cô nhìn Lục Sâm lái xe phía trước, muộn màng nhận ra có gì đó không thích hợp, sao cô lại cảm thấy, mình hiện tại giống một thiếu nữ ngây ngô bị lừa gạt nhỉ?
Càng cách xa khỏi Hạ gia, cảm giác này của cô lại ngày càng mạnh mẽ, nhưng cô có hối hận cũng không kịp rồi, bởi vì Tiếu Tiếu đã bắt lấy tay cô vui vẻ cười nói:
Mẹ rốt cuộc cũng có thể về nhà cùng Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu thật sự rất vui!

Đây nên nói là sự bất đắc dĩ của người cha đơn thân sao?
Phong Quang vì câu nói bỗng nhiên nảy ra trong đầu mình đó mà cạn lời một lúc lâu. Tiếu Tiếu vẫn phải đến nhà trẻ, hôm nay Lục Sâm và Phong Quang sẽ cùng nhau đưa Tiếu Tiếu tới đó.
Cô ngừng một chút,
Có việc gì sao?


Anh tới đón Tiếu Tiếu về nhà.
Hắn lại cười khẽ một tiếng,
Có lẽ, chúng ta cũng có thể gặp nhau trước một chút. Hẳn Phong Quang sẽ muốn hỏi rất nhiều vấn đề, mà anh đều có thể cho em đáp án.

Yến Niệm Niệm còn muốn nói gì nữa, nhưng Thẩm Hành lúc này đã cực kỳ cứng rắn nói một câu với Yến Niệm Niệm:
Em hiện tại là người nhà họ Thẩm, là vợ của anh, chuyện của nhà họ Hạ, bây giờ em không được nhúng tay.

Ánh mắt Thẩm Hành dừng trên ngón tay bị đứt của Yến Niệm Niệm.

Mẹ chỉ... mẹ chỉ đang nghĩ xem tối nay nên cùng Tiếu Tiếu ăn gì thì tốt.
Phong Quang cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt Tiếu Tiếu, cô cố hết sức khống chế mong muốn ôm cô bé càng thêm chặt, tuy điều này rất khó khăn, nhưng cô đang cực lực kiềm chế.
Cô đã rõ, vì sao ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô nhóc này, mình lại có một cảm giác thân thiết không thể nào hiểu được.
Sự bao dung của Lục Sâm càng khiến Phong Quang khó xử, cô ra đây vốn là để giành quyền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu, đồng thời cắt đứt quan hệ với người đàn ông mình không nhớ được này, nhưng chuyện tới nông nỗi hiện tại... Ông trời à, nếu cô còn nói muốn ly hôn với một người đàn ông đã đợi mình 6 năm, vậy cô sẽ thật sự là người phụ nữ xấu xa lòng lang dạ sói!

Nếu không... Nếu không thì trước hết chúng ta không ly hôn nữa...
Phong Quang nói hết sức cẩn thận,
Tôi cảm thấy, Tiếu Tiếu vẫn nên có cả ba lẫn mẹ ở bên mới ổn, anh cảm thấy thế nào?

Giữa lúc gắn bó như môi với răng, hắn nhẹ giọng thì thầm,
Phong Quang...

Tiếng gọi này của hắn thành công khiến hai chân Phong Quang mất đi sức lực, trong giọng nói khàn khàn lại tràn ngập tình ý này của hắn, cô dường như không còn sức chống cự.
Cảm giác do dự của Phong Quang liền lập tức tan đi như ảo giác, nhưng cô vẫn chưa vội đồng ý ngay với hắn, mà chỉ cắn môi rối rắm nói:
Cho dù tôi muốn dẫn Tiếu Tiếu đi cùng anh... nhưng ba tôi cũng sẽ không đồng ý.


Không việc gì.
Lục Sâm thấp giọng nói bên tai cô,
Chỉ cần chúng ta lén lút rời đi, tránh khỏi cha Phong Quang là được...

Nụ hôn này tới đột ngột, càng khiến cô khó có thể chống đỡ.
Lưỡi dài tiến thẳng, điên cuồng mà bá đạo khơi lên cuồng phong bão táp trong miệng thơm của cô, không bao lâu sau, cô cũng đã cảm thấy khó thở, nhưng trước khi người đàn ông này cảm thấy thỏa mãn, sẽ không có chuyện hắn buông cô ra.

Không gọi anh là bác sĩ Lục nữa sao?


Tôi... gọi anh là bác sĩ Lục hay trực tiếp gọi anh Lục Sâm cũng đều tùy thuộc vào tôi, anh có ý kiến à?
Cô lớn giọng nói, chẳng qua cũng chỉ là hư trương thanh thế mà thôi.
Nhưng Phong Quang không bị mê hoặc, cô nhạy cảm nhận ra những lời đó không thích hợp, liền mở miệng,
Lục... Ưm!

Một tiếng kêu kinh ngạc cuối cùng là bởi cô đã bị người đàn ông kia ôm lấy, mà môi cô cũng bị ngăn chặn.
Điều này nghe ra có vẻ là phương pháp rất tốt, nhưng muốn thành công được lại không dễ dàng như vậy.

Nhưng cha tôi...


Vậy mẹ ăn nhanh đi nào!
Tiếu Tiếu liền bưng bát của Phong Quang lên.
Phong Quang dĩ nhiên thở dài một hơi trong lòng.

Phong Quang luôn sơ ý như vậy, nên anh mới chẳng lúc nào yên tâm.
Lục Sâm bật cười, một tay khẽ cọ qua chóp mũi cô.
 Chương 1946 :
Có lẽ, có lẽ trong lúc cô kết giao với Thẩm Hành, cô lại quay sang thích Lục Sâm, hơn nữa còn kết hôn sinh con với Lục Sâm, cho nên Thẩm Hành mới thành một đôi với Yến Niệm Niệm.

Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế?
Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo lắng.
Phim bọn họ xem là một phim trinh thám huyền bí, đại khái cốt truyện chính là có một người đàn ông tâm lý không bình thường, vì muốn nghiên cứu thí nghiệm của mình mà giết rất nhiều người vô tội, hơn nữa còn vì người đàn ông này có bộ dạng không tệ lắm mà rất nhiều phụ nữ đã tự động mắc câu, chẳng qua khi boss phản diện này muốn xuống tay với nữ chính, may mắn là nam chính đuổi tới đúng lúc, cứu được nữ chính, cũng đưa kẻ phạm tội ra trước pháp luật.
Phong Quang trước nay đều không dám nhìn cảnh tượng máu me, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cô không thích xem phim kinh dị Âu Mỹ, vốn tưởng phim điện ảnh nước nhà sẽ hàm súc hơn một chút, cho nên giữa cả đám phim dành cho trẻ em, cô mới chọn phim này, lại không nghĩ rằng cảnh tượng máu me trong phim còn không ít.

Vậy chờ ba mẹ cơm nước xong, hai người sẽ nói chuyện chứ?

Phong Quang đã hết sức lực chống đỡ, cô chỉ có thể đưa ánh mắt về phía Lục Sâm đang ở đó xem trò vui.
Lục Sâm bật cười,
Cho dù năm đó Phong Quang không dùng đến kế sách nhỏ này, anh cũng luôn muốn cưới được Phong Quang.

Phong Quang vẫn chưa biết, nếu không phải hắn tự mình muốn đi vào bẫy, vậy ai cũng đừng mong bẫy hắn được.
Yến Niệm Niệm khẽ há miệng, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, cô ta lại nhìn Lục Sâm, vẻ khủng hoảng sợ hãi lúc trước đã không còn, hiện tại trong mắt cô ta rõ ràng biểu hiện sự không cam lòng.

Lục Sâm, chúng ta đi thôi.
Phong Quang kéo tay Lục Sâm đi vào phòng chiếu phim, cũng chẳng buồn lời qua tiếng lại với đám người Yến Niệm Niệm nữa.

Trước khi quyết định trở thành bác sĩ, anh đã thử làm rất nhiều công việc.

Chắc chắn chỉ là thử thôi sao?
Đáy lòng cô luôn có chút bất an, giống như có con mèo nhỏ đang cào cào, khiến tâm tư ngứa ngáy.
Phong Quang nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Tiếu Tiếu, lại lén lút xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ. Phòng khách không có ánh đèn, nhưng ánh trăng tiến vào từ ngoài cửa sổ vẫn có thể khiến cô thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Phong Quang không muốn dây dưa thêm với đám Yến Niệm Niệm, nhưng sau khi cô vào phòng chiếu phim mới phát hiện, bọn họ đều xem cùng một phim, hơn nữa Yến Niệm Niệm và Thẩm Hành còn ngồi chỗ cách Phong Quang và Lục Sâm không xa lắm.
Nhưng Phong Quang không hề có ý định rời đi, ở trong mắt cô, người cần rời khỏi đây phải là đám người Yến Niệm Niệm mới đúng. Cô yên tâm thoải mái ngồi trên vị trí của mình, coi như mấy người Yến Niệm Niệm không tồn tại.
Nói đến đây, hắn cũng chỉ cười, lại không nói gì thêm nữa.
Lời nói nửa chừng luôn khiến người ta mơ hồ nhất.
Phong Quang lại không thích cảm giác bị người ta khống chế này, cô nhẫn tâm cắn xuống. Cho dù cô đã nếm thấy mùi máu tươi, nhưng Lục Sâm vẫn không rút lui, ngược lại càng thêm mạnh bạo lấn tới.
Không cách nào phủ nhận, cô thế mà lại cảm thấy một tia... kích thích khó tả.

Xin lỗi, tôi không nhớ rõ mình từng gọi anh như vậy, tôi nghĩ, tôi vẫn nên gọi anh một tiếng bác sĩ Lục hoặc là Lục tiên sinh vẫn thích hợp hơn.
Câu trả lời của Phong Quang vẫn bình thản như lúc ban đầu. Đối mặt với người đàn ông có khả năng là chồng mình, chính cô cũng cảm thấy mình có thể giữ được bình tĩnh là một chuyện cực kỳ khó tin.
Đôi mắt mang ý cười của Lục Sâm khẽ cong, cũng không hề thấy có vẻ cô đơn cùng thất vọng trong đó, ngược lại, hắn nói với giọng điệu thỏa mãn một cách quỷ dị:
Phong Quang đã thừa nhận Tiếu Tiếu là con của em rồi, đúng không?

Lúc nghe được một câu
Lục Sâm là chồng tôi
của Phong Quang, Thẩm Hành dừng chân lại, ngay cả sắc mặt Yến Niệm Niệm cũng chợt xanh.

Chị...
Yến Niệm Niệm nắm chặt vé xem phim trong tay, có thể nhìn ra được, hiện tại cô ta rất căng thẳng,
Chị đã nhớ hết được chuyện trước kia sao?


Không có gì.
Hắn dắt tay cô, vui vẻ nói:
Ông ấy lo Phong Quang sẽ không quen sống cùng anh và Tiếu Tiếu, cũng rất lo thân thể Phong Quang sẽ có di chứng sau khi hôn mê 6 năm. Anh đã nói với ông ấy, có anh ở đây, bất luận Hạ tiên sinh hay Hạ phu nhân đều có thể yên tâm được rồi.

Bản thân Lục Sâm chính là một bác sĩ chuyên nghiệp, bất luận nói thế nào thì ở bên hắn, Phong Quang cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Gần như chỉ cần nhắc tới đến tên Tiếu Tiếu, Phong Quang sẽ lập tức không nhịn được mà mềm lòng, cô vẫn luôn cảm thấy chuyện mình không ở bên làm bạn với Tiếu Tiếu trong suốt 6 năm là một chuyện hết sức áy náy với cô bé, mà hiện tại... cô lại càng cảm thấy mình có lỗi với Lục Sâm.
Nhưng lý trí của Phong Quang vẫn còn đó, cô hỏi:
Nếu tôi và anh đã kết hôn, vậy vì sao ba mẹ tôi lại đều không muốn tôi dính dáng với anh nữa?

Lời lẽ ngây thơ của trẻ con khiến Phong Quang càng thêm chua xót, cô đặt tay sau lưng Tiếu Tiếu, cũng ôm cô nhóc vào trong lòng, lại càng cảm thấy chua xót hơn.
Đây được tính là gì?
Trên thực tế cũng không sai, người biết chuyện sẽ nói Thẩm Hành là người không ra gì, vì một đứa con gái nuôi của Hạ gia mà vứt bỏ hôn thê, người không hiểu sẽ nghĩ đại tiểu thư Hạ gia không thèm để mắt tới Thẩm Hành mà đi kết hôn với một bác sĩ nhỏ, vậy Thẩm Hành cũng sẽ biến thành trò cười.
Lục Sâm lại không nhịn được khẽ hôn môi cô,
Không sao, bất luận Phong Quang làm gì, cũng đều không sao cả.

Phong Quang sợ bị người ta nhìn thấy, liền không khỏi hết sức khẩn trương, khóe mắt Lục Sâm hơi cong, lại hôn sâu hơn nữa. Rạp chiếu phim mờ tối, hắn lại chọn vị trí đằng sau, dĩ nhiên không phải do ngẫu hứng.
Ngoại trừ người nào đặc biệt chú ý tới bên đây, nếu không cũng sẽ chẳng ai chú ý tới chuyện xảy ra phía sau làm gì.
Cô nhíu mày,
Anh có ý kiến gì?


Phong Quang phải muốn có cả anh lẫn quyền nuôi Tiếu Tiếu thì mới được.
Hắn nheo đôi mắt lại, như một con hồ ly.
Phong Quang ngắt điện thoại, cô đứng trong chốc lát, cúi đầu nói với Tiếu Tiếu:
Tiếu Tiếu ở đây xem các chú làm bánh anh đào, mẹ đi ra ngoài trong chốc lát, sẽ trở về rất nhanh, được không?

Nghe được chữ
mẹ
, cái thìa trong tay đầu bếp đã rớt xuống vì kinh ngạc.
Phong Quang chưa từng thấy ai không lộ chút biểu cảm kịch liệt nào mà vẫn có thể khiến người ta cảm nhận rõ rệt sự vui mừng và thống khổ của hắn như vậy. Cô bỗng có cảm giác tự hoài nghi mãnh liệt, có lẽ... có lẽ trước kia cô thực sự thích người đàn ông này.
Rốt cuộc thì hắn cũng khiến người ta rung động đến thế.
Phong Quang ngây ngốc nhìn miệng vết thương trên tay Lục Sâm, cô có thể hiểu suy nghĩ của cha mẹ mình, nhưng dù có hiểu, cô vẫn không khỏi cảm thấy mình tệ hại.
Sáu năm trước, hẳn Lục Sâm cũng là một người tài trẻ tuổi du học trở về khí phách hăng hái, kết quả chỉ vì cô gả cho hắn để trả thù Thẩm Hành mà hiện tại hắn đã bị cô tra tấn thành thế này sao?
Sắc mặt Phong Quang đã liên tục đổi màu.
 Chương 1940 :

Anh...
Phong Quang cắn răng,
Ý anh nói là lúc trước anh kết hôn với tôi chỉ vì anh bất đắc dĩ?

Nhìn mà xem, mặc dù cô mất đi ký ức trước kia, nhưng cô rốt cuộc vẫn là phụ nữ, nếu đã là phụ nữ, vậy chắc chắn sẽ đặc biệt chú ý liệu có phải chồng mình cam tâm tình nguyện muốn cưới mình hay không.
Đây có nghĩa là gì?
Lục Sâm là thiên tài cái gì cũng biết sao?
Phong Quang ngơ ngẩn, không lâu sau, cô mới phản bác,
Không thể có chuyện này! Nếu tôi không thích anh, thì sao lại kết hôn với anh được?

Cô hiểu cá tính của mình, trên đời này không ai có thể ép cô gả cho người cô không muốn gả .
Lúc giải thích với Phong Quang, hắn nói là vì khi hắn đứng đây đợi Phong Quang đã thấy Hạ Triều rời khỏi Hạ gia, cho nên hắn biết Hạ Triều không ở nhà. Nhưng trên thực tế thì sao?
Trên thực tế là Hạ Triều nhận được một cuộc điện thoại, tên trên thông báo gọi đến là Vương Từ, nhưng giọng nói trong đó lại không phải Vương Từ, người gọi điện thoại tới nói, Vương Từ đâm phải xe hắn, nên muốn mời Hạ Triều đến đây giải quyết hậu quả.
Nhưng Phong Quang trước sau vẫn luôn tin một câu: con người không ai là hoàn mỹ. Trên đời này không thể có người nào hoàn mỹ cả.

Phong Quang...

PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (20)
Lời nói của Lục Sâm thành công khiến cảm giác tội lỗi của Phong Quang ào ra toàn bộ.
Lập trình máy tính, tâm lý học, người tiên phong về giáo dục, kỹ sư công trình, người lãnh đạo sự nghiệp từ thiện, quán quân Esports...
Phong Quang nhìn qua một loạt, lại càng xem càng kinh hãi, tên ghi trên những giải thưởng này không có cái nào không phải Lục Sâm, mà những giải thưởng đó lại thuộc rất nhiều lĩnh vực, hơn nữa những lĩnh vực này còn cực kỳ khác biệt nhau.

Vâng ạ.
Tiếu Tiếu ngoan ngoãn đáp lời, lại kéo tay Phong Quang,
Mẹ mau trở về nhé.

Phong Quang cười,
Ừ, mẹ sẽ trở lại thật nhanh.

Phong Quang ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng thấy hắn đang lộ ra biểu cảm kinh ngạc hiếm thấy, cô không nhịn được mà tự mình hoài nghi hỏi:
Chẳng lẽ lúc trước tôi chưa nói với anh, sau khi tôi tỉnh lại nhìn thấy anh cũng có cảm giác à?

Cô quả thật chưa từng nói.
Vì sao cô lại muốn đi cùng Lục Sâm?
Phong Quang liếc mắt nhìn Yến Niệm Niệm, lại liếc qua Thẩm Hành đang đi tới từ phía sau cô ta, cô tỏ vẻ đương nhiên nói:
Lục Sâm là chồng tôi, tôi không đi cùng anh ấy, thì phải đi cùng ai đây?

Vừa do dự, nụ hôn của Lục Sâm đã đặt trên môi cô. Khác với nụ hôn trước đó, nụ hôn lần này ôn nhu đến cực điểm.
Đầu tiên, lưỡi hắn nhẹ nhàng lướt trên môi cô, tiếp theo mới cạy mở khớp hàm cô, ôn nhu đảo qua từng góc trong miệng nhỏ.

Được, để mẹ bảo người trong phòng bếp làm bánh anh đào cho Tiếu Tiếu ăn.
Phong Quang bế Tiếu Tiếu lên,
Đi nào, chúng ta đến phòng bếp.

Người nấu ăn trong bếp của Hạ gia đều được Hạ Triều mời đến từ các khách sạn năm sao, vừa thấy Phong Quang nắm tay Tiếu Tiếu xuất hiện, biểu cảm của những người trong phòng bếp liền trở nên mất tự nhiên, bọn họ đều đã làm việc ở Hạ gia rất nhiều năm rồi, về chuyện của Phong Quang, bọn họ cũng biết, nhưng đều không đành lòng nói chân tướng cho Phong Quang.

Thẩm Hành vì Yến Niệm Niệm mà giải trừ hôn ước với Phong Quang, cho nên... Phong Quang mới nghĩ tới việc kết hôn với anh.
Lục Sâm nhẹ nhàng cười, trong phút giây này, dường như nụ cười của hắn còn sạch sẽ thánh khiết hơn ánh trăng,
Nhưng không sao, bất luận Phong Quang kết hôn với anh vì lý do gì, anh đều vui vẻ, bởi vì Phong Quang lựa chọn anh, chứ không phải người đàn ông khác.

 Chương 1942 :

Mấy ngày nay anh xin nghỉ, chỉ để ở cạnh em thôi.
Trong tiếng cười khẽ của Lục Sâm có sung sướng, lại có chút thỏa mãn, hắn thở dài một tiếng, dường như đầy vẻ hài lòng,
Phong Quang đã trở lại, anh còn vui hơn cả Tiếu Tiếu.

Hắn nói như vậy sẽ chỉ khiến cô có cảm giác như mình là người phụ nữ hư hỏng trốn nhà nhiều năm, Phong Quang tự nhận là có lý tưởng trở thành một người có trách nhiệm với gia đình, nhưng hiện thực dường như đã khiến cô thất vọng, cô khụ một tiếng, chột dạ nói:
Hay là... hay là chúng ta đến rạp chiếu phim nhé.

Chữ
nhà
này không xa lạ đối với cô, Hạ gia chính là nhà cô, nhưng nếu một ngôi nhà có cô và Lục Sâm, còn cả Tiếu Tiếu ở bên nhau, vậy sẽ là một ngôi nhà như thế nào?
Lục Sâm thì thầm bên tai cô,
Tiếu Tiếu chờ Phong Quang về nhà, đã chờ từ lâu lắm.


Đương nhiên không phải.
Lục Sâm lắc đầu, cười khổ giải thích,
Vì Phong Quang muốn trả thù Thẩm Hành cho nên mới kết hôn với anh, mà sau khi kết hôn, bởi vì liên quan tới Yến Niệm Niệm... đôi lúc Phong Quang cũng sẽ chạm mặt Thẩm Hành. Anh rất lo lắng... lo Phong Quang sẽ hối hận vì đã ở bên anh mà lựa chọn rời đi với Thẩm Hành, nên... nên sau khi Phong Quang cãi nhau với anh một trận, Phong Quang tức giận nói muốn rời đi, anh liền tự cắt tay mình...

Hắn kéo ống tay áo trái lên, trên cánh tay đó hiện ra những vết sẹo, Phong Quang không tự chủ được nắm lấy cổ tay cũng có vết sẹo kia của mình.
Tuy nói Phong Quang đã đồng ý với Lục Sâm vào ở… nhà bọn họ, chẳng qua có một phần nguyên nhân rất lớn là vì Phong Quang muốn mượn cơ hội này tìm hiểu xem ký ức mình mất đi 6 năm trước có thể tìm về được hay không, chuyện này vẫn chưa nhìn ra manh mối, nhưng cô lại có thể có thêm thời gian làm bạn với Tiếu Tiếu, và cả hiểu thêm về Lục Sâm.
Từ việc chải đầu đến lo bữa sáng dinh dưỡng của Tiếu Tiếu, có thể nói Lục Sâm làm mọi việc một mình rất ổn, khi Phong Quang nhìn Lục Sâm thuần thục tết một bím tóc đuôi ngựa hoạt bát cho Tiếu Tiếu, ngay cả cô cũng không tự tin có thể làm tốt như hắn vậy.

Biên kịch phim này vẫn quá yếu, tội phạm chỉ số thông minh cao thực sự sẽ không để người ta đoán được tiếp theo hắn muốn làm gì.

Đây là lần đầu tiên Phong Quang nghe được cách nói này, giọng điệu của Lục Sâm thực sự thành thật, không hề có ý châm biếm mỉa mai, nhưng lại rất có ý vị
người thường chẳng qua cũng chỉ đến thế
, Phong Quang nhướng mày,
Còn tội phạm chỉ số thông minh cao thì sao, chẳng lẽ anh sẽ không để những người khác đoán được anh muốn làm gì?

Sớm từ lúc bước vào căn chung cư này, cô đã nhìn hết một lượt quanh phòng khách, cũng không có chỗ nào kỳ quái cả. Cô rón rén đi qua phòng Lục Sâm, tiện tay mở cửa một gian phòng khác. Sau khi bước vào đó, cô mới phát hiện gian phòng này hình như là phòng sách.
Phong Quang lại đi vài bước, liền thấy được các loại cúp và giấy chứng nhận bày trên giá gỗ. Ánh trăng quá mờ, chữ trên đám cúp và giấy chứng nhận kia nhìn không rõ lắm, cô lấy di động ra, dựa vào ánh sáng di động để nhìn rõ chữ trên đó.

Tin tưởng anh.
Hắn nói:
Cha Phong Quang hiện tại không ở nhà, đây là cơ hội tốt.

 Chương 1944 :
Xem đi, ai có thể nhẫn tâm đổi ý trước mặt đứa trẻ này cơ chứ?
Phong Quang đương nhiên không thể, cô cầm tay Tiếu Tiếu, nói nhẹ nhàng:
Mẹ cũng rất vui.

Lúc này, lợi ích của việc có bạn trai hoặc chồng liền được thể hiện ra, mỗi khi sắp xuất hiện cảnh tượng kinh dị, Lục Sâm đều sẽ che mắt Phong Quang rất đúng lúc.
Nhiều lần như vậy, Phong Quang cũng liền không nhịn được mà tò mò nhỏ giọng hỏi:
Anh đã từng xem phim này rồi sao?


Lục Sâm!

Thẩm Hành bắt lấy tay Yến Niệm Niệm đang định nói gì đó, không để Yến Niệm Niệm tiến lên, hắn thấp giọng nói bên tai Yến Niệm Niệm:
Đủ rồi, chuyện này không liên quan đến em.

PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (25)
Cuối cùng Phong Quang có giúp Lục Sâm giải quyết hay không, đáp án của vấn đề này, ngoại trừ hai người bọn họ thì không ai biết được, chỉ là sáng hôm sau, lúc ngồi trên bàn cơm, Tiếu Tiếu hết nhìn ba lại nhìn sang mẹ, cô bé còn chưa hiểu mấy chữ
không khí quái dị
này.
 Chương 1943 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (21)
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (22)
Vì sao Lục Sâm lại biết Hạ Triều không ở nhà?
Tiếu Tiếu xuống khỏi tay Phong Quang, cô bé nắm tay Phong Quang đi thẳng qua phòng khách chạy tới phòng mình,
Mẹ, mẹ xem, đây chính là phòng con đó!

Phòng Tiếu Tiếu có thể nói là tràn ngập thú vui trẻ con và sắc thái mộng ảo, tường màu hồng nhạt, thú bông bày khắp nơi, cả chuông gió treo trên cửa sổ nữa... có thể nhìn ra được, người trang trí đã dành rất nhiều tâm tư cho căn phòng này.
 Chương 1948 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (26)
Đầu tiên cô sửng sốt, tiếp theo, sau khi hiểu rõ ý hắn, cô liền giật mình,
Họ, họ Lục, tôi cảnh cáo anh, nói chuyện tự trọng một chút!


Anh lấy giấy kết hôn của anh và Phong Quang ra đảm bảo, lời anh nói hiện đã rất tự trọng rồi.

Phong Quang mắt nhìn thẳng mà húp cháo, không hề nhìn Lục Sâm ngồi đối diện, thoạt nhìn cô có vẻ rất tập trung vào bát cháo trước mặt mình.
Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm mẹ mình thật lâu, phát hiện mẹ không hề nhìn lại cô bé thì liền chuyển ánh mắt đáng thương về phía ba mình.
Lời nói ngây thơ của Tiếu Tiếu khiến Phong Quang cảm thấy khó xử, cô xấu hổ cười nói:
Không có gì để nói, đương nhiên sẽ không cần nói chuyện.


Vì sao mẹ và ba lại không có gì để nói?


Được ạ!
Tiếu Tiếu vui vẻ bắt lấy tay Phong Quang, nhảy lên thích thú,
Con muốn nghe mẹ kể truyện cổ tích!

Cứ như vậy, Phong Quang đúng lý hợp tình ngủ chung phòng với Tiếu Tiếu .
Cô vừa ngủ là ngủ một mạch suốt 5 năm, thậm chí không chỉ ký ức của 5 năm này, mà ngay cả ký ức của 5 năm trước đó cô cũng đã quên mất, cô chỉ nhớ rõ mình là đại tiểu thư Hạ gia, là vị hôn thê của Thẩm Hành, mà cứ thế quên mất chuyện cô còn có con với một người đàn ông tên Lục Sâm nữa.
Thẩm Hành đã từng nói, cô và hắn cũng không khác gì nhau, ngay lúc đó cô không hiểu rõ, nhưng hiện giờ ngẫm lại, liệu có phải ý Thẩm Hành muốn nói là... thật ra cô mới là người đã từ bỏ hôn ước giữa cô và Thẩm Hành trước?

Không được...
Yến Niệm Niệm quật cường nhìn Thẩm Hành, vẻ mặt cô ta kiên định ngoài ý muốn,
Chị vốn dĩ không nên ở bên hắn.

Tay Thẩm Hành đang bắt lấy Yến Niệm Niệm liền khựng lại, vào giờ phút này, vẻ mặt hắn vậy mà lại có chút cô đơn.
Phong Quang sẽ không biết những điều này... Không, trước đây cô đã biết, chỉ là hiện tại Lục Sâm sẽ không để cô biết những điều này.

Ngày nào anh cũng đưa Tiếu Tiếu đi nhà trẻ, rồi lại đón con bé về nhà sao?
Phong Quang ngồi trên ghế sau xe hỏi. Lục Sâm không chịu để cô ngồi trên ghế phụ, vì theo lời hắn nói, vị trí đó sẽ là nơi nguy hiểm nhất khi xảy ra tai nạn xe.
Lục Sâm hơi khựng lại, thu bàn tay đang định kéo khóa váy cô về, hắn dường như khó hiểu, lại tỏ vẻ rất thành thật mà nói:
Phong Quang trước kia, rõ ràng rất thích anh làm như vậy với em mà.

Mặt Phong Quang đỏ lên,
Đó là trước kia! Hiện giờ tôi không nhớ rõ!

Hắn cười,
Anh đoán.


Đoán?

Tiếu Tiếu vui vẻ nói:
Cháu muốn ăn bánh anh đào thật ngọt!

Đầu bếp lại vội gật đầu,
Ngọt, đương nhiên là ngọt.

Rất lâu sau, trong bóng đêm yên tĩnh khẽ vang lên một tiếng thở dốc.
Lục Sâm rốt cuộc cũng hơi buông cô ra, hai tròng mắt hắn đen nhánh hơn cả bóng đêm, tựa như vực sâu vạn trượng nhìn không thấy đáy. Khi một người nhìn vào đáy mắt hắn, người đó sẽ chỉ có thể rơi xuống, mà không thể thoát ra.
Một đại tiểu thư ương ngạnh quen được nuông chiều, có bao giờ lại được người ta khen hiền lành tốt bụng cơ chứ? Sắc mặt Phong Quang chợt hơi ửng đỏ, cô khụ khụ, khẽ hắng giọng nói:
Tóm lại tôi muốn quyền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu, điểm này anh không có ý kiến đúng không?


Có.


Phong Quang kết hôn với anh...
Hắn tạm dừng, đại khái là lời muốn nói tiếp theo quá mức chua xót,
Phong Quang kết hôn với anh, là vì Phong Quang muốn trả thù Thẩm Hành.

Cô mở to hai mắt,
Anh nói gì?

Phong Quang thầm nghĩ mình phải giữ lập trường kiên định, cô âm thầm nắm tay, lại nhìn tên kia mà nói:
Lục Sâm, tôi muốn ly hôn với anh.


Phong Quang chắc chứ?
Lục Sâm không gấp, ngược lại còn cười,
Nếu Phong Quang ly hôn với anh, vậy Phong Quang sẽ không còn được gặp lại Tiếu Tiếu nữa.

Lục Sâm giỏi nhất chính là xem mặt đoán ý, hắn không thể không biết Phong Quang nghĩ gì, vì thế, hắn liền nói trước việc để Phong Quang ngủ cùng Tiếu Tiếu, cũng đỡ cho cô phải nói ra lời này mà cảm thấy xấu hổ. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, hắn vẫn là một người cực kỳ biết săn sóc.
Phong Quang ho khan một tiếng, khẽ hắng giọng,
Vậy được, tối nay tôi sẽ kể truyện cổ tích cho Tiếu Tiếu.


Không phải.
Phong Quang trực tiếp đưa ra đáp án.
Yến Niệm Niệm lại hỏi thử:
Nếu chị vẫn chưa khôi phục ký ức, vì sao liền tin tưởng bác sĩ Lục là chồng chị? Huống hồ, cho dù bác sĩ Lục thật sự là chồng chị, nhưng chị cũng đã quên hắn rồi...

Động tác của Lục Sâm ngừng lại, trong đôi mắt đen của hắn vào giờ phút này hiện vẻ nghi hoặc,
Phong Quang?


Xin lỗi... Tôi nghĩ... Tôi nghĩ tôi vẫn còn chút cảm giác xa lạ đối với anh...
Cô ấp úng nói ra câu này, nhưng trong lòng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nguyện ý dừng lại, cũng liền chứng minh hắn không phải người không biết tôn trọng ý kiến của cô.
Yến Niệm Niệm không để ý đến hắn.
Sau khi phim kết thúc, Phong Quang căn bản liền quên hết nội dung phim, đỏ mặt bị Lục Sâm nắm tay rời khỏi.
Lục Sâm ngồi ghế trước lái xe nhẹ nhàng nói:
Buổi sáng nào anh cũng đưa Tiếu Tiếu đến nhà trẻ, có đôi khi nếu bận việc, anh sẽ nhờ Lục Hành tới nhà trẻ đón Tiếu Tiếu hộ.


Lục Hành?
Phong Quang thắc mắc,
Cô ấy là ai?

Thấy Phong Quang rời đi, Yến Niệm Niệm đứng dậy, thoạt nhìn có vẻ cô ta định đuổi theo hai người Phong Quang.


Niệm Niệm...
Thẩm Hành bắt lấy tay Yến Niệm Niệm,
Em muốn đi đâu?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.