• 6,565

Chương 1899: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (30)



Em nghe rõ cho chị!
Cô bé không kiên nhẫn lớn tiếng nói:
Tuy chị chưa làm chị bao giờ, nhưng chị tin, chị có thể làm một ng8ười chị tốt. Về sau có ai bắt nạt em, chị đều sẽ giúp em bắt nạt lại. Chị ghét nhất là thấy người khác khóc, nên về sau em đề3u không được khóc, nếu không chị liền cắt hết tóc em, để em không làm tiểu công chúa được nữa!



Em không khóc...
Yế9n Niệm Niệm vội vàng lau mắt, thấp thỏm lo âu nói:
Em không khóc.



Không khóc mới có kẹo ăn.
Cô bé tìm trong túi m6ình, lấy ra mấy viên kẹo,
Cho em. Em ăn kẹo của chị rồi, vậy về sau phải ngoan ngoãn nghe lời chị nói, bản tiểu thư chấp thu5ận cho em theo sau làm tuỳ tùng nhỏ.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Lục Sâm hơi khựng lại.
Phong Quang chờ lâu không thấy hắn trả lời, thậm chí tay hắn cũng dừng động tác vuốt ve tay cô, dường như thời gian của hắn đã dừng lại tại khoảnh khắc này, cô cũng không hiểu rõ vì sao hắn lại có phản ứng như thế, chỉ càng thêm thấp thỏm:
Tôi vẫn cảm thấy... Tôi sẽ không tìm một người đàn ông mình không thích để kết hôn, cho dù tôi thật sự muốn trả thù Thẩm Hành, tôi cũng sẽ không kết hôn với một người tôi không thích. Lục Sâm, anh vẫn luôn nói tôi không thích anh, thế nhưng tôi lại cảm thấy rằng tôi thích anh.

Con ngươi của Lục Sâm co rút, hắn cứ như vậy mà bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt khóa chặt vào cô. Cô gái đang ngồi trước mặt hắn nói chuyện này, hắn bỗng nhiên cho rằng đây chỉ là một ảo giác tốt đẹp mà thôi.
Theo những thông tin mà cô có được, xét đến cùng, vẫn vì cô không chịu trách nhiệm nên Lục Sâm mới trở nên lo được lo mất như thế.

Đang yên đang lành sao tôi lại muốn rời khỏi anh...
Phong Quang lẩm bẩm một câu,
Anh không cần suy nghĩ vớ vẩn, nếu Tiếu Tiếu nghe được mấy lời này, con bé nhất định lại muốn khóc cho xem.


Được, anh không nói.
Lục Sâm cong khóe mắt, trong đôi mắt đẹp lần nữa xuất hiện ý cười.
Giờ cô đã là người làm mẹ, trước kia cô có thể tùy hứng không kiêng nể gì, nhưng hiện tại không được, cô phải làm một tấm gương tốt cho Tiếu Tiếu.
Lục Sâm lại nhẹ giọng cười nói:
Nhưng ở trong mắt anh, sự tùy hứng của Phong Quang cũng là biểu hiện đáng yêu, nếu sửa đi sẽ thành một sự tiếc nuối, chứ không phải chuyện tốt.

Sắc mặt Phong Quang ửng đỏ, trong lòng cô như có nai con chạy loạn. Cô đại khái có thể hiểu ra, vì sao năm đó mình lại kết hôn với người đàn ông này. Chỉ với gia thế của cô, nếu thật sự muốn trả thù Thẩm Hành, cô cũng có thể tìm người đàn ông khác, nhưng rốt cuộc cô vẫn lựa chọn Lục Sâm.
Đồng nghiệp khuyên hắn, quan tâm sẽ bị loạn, cho nên lần sinh mổ này hãy giao cho những người khác, nhưng hắn cự tuyệt, chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông khác động dao trên người cô, hắn liền kích động muốn phanh thây xé xác kẻ đó. Nhưng nếu... nếu Phong Quang thật sự xảy ra chuyện trên bàn phẫu thuật, Lục Sâm đã nghĩ kỹ, đây cũng có thể được xem là một cơ hội, cơ hội có lý do để dùng cái chết vĩnh viễn gắn kết hai người họ bên nhau.
Phong Quang không chịu nổi biểu cảm yếu ớt như vậy của Lục Sâm, cô ôm lấy hắn, thấp giọng nói:
Lục Sâm... Xin lỗi, 6 năm này đã khiến anh phải chịu quá nhiều đau khổ và tra tấn.


Không sao, tất cả đều không sao hết.
Lục Sâm vùi đầu trên cổ cô, hắn hít thật sâu một hơi, trong giọng nói có sự vui mừng,
Phong Quang đã tỉnh, tất cả đều tốt.


Đừng... anh ngàn vạn lần đừng nói vậy...
Ít nhất cho đến bây giờ, cô căn bản chưa nhìn ra được bất cứ khuyết điểm nào về con người Lục Sâm. Đối với người bệnh, hắn là một thầy thuốc tốt, đối với Tiếu Tiếu, hắn là một người cha tốt, mà đối với cô, hắn cũng thật sự là một người chồng tốt.
So với con người hoàn mỹ không bới móc nổi chút sai lầm như hắn, Phong Quang chỉ là một thiên kim đại tiểu thư tính tình không tốt, lại ham chơi còn tham ăn, vĩnh viễn cũng không chín chắn được mà thôi, giả dụ nếu có sai, cô nghĩ, đó nhất định cũng là tại cô cố tình gây sự.

Này, Lục Sâm...
Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ một chút mới nói:
Về sau anh không cần nhường nhịn tôi như vậy. Tôi biết tính tình tôi không tốt, còn thích làm theo ý mình, nếu tôi có chỗ nào làm không tốt, anh có thể nói thẳng, tôi sẽ nỗ lực sửa lại.

Yến Niệm Niệm run run rẩy rẩy vươn tay, tiếp nhận mấy viên kẹo ấy. Về sau cô ta mới biết được, cô bé lanh lợi đó tên là Phong Quang.
Vào năm ấy, Yến Niệm Niệm năm tuổi, Phong Quang sáu tuổi, nhưng cho đến mười mấy năm sau, Yến Niệm Niệm vẫn nhớ như in hương vị của mấy viên kẹo kia, vị dâu tây, đặc biệt ngọt.
Dì ở cô nhi viện nói, tóc dài rất khó xử lý, cho nên mái tóc dài của Yến Niệm Niệm bị cắt đi, nhưng Phong Quang nói có tóc dài mới là công chúa, cho nên cô ta lại
bị ép
để tóc dài. Dì ở cô nhi viện nói không thể ăn quá nhiều kẹo, bởi vì sẽ bị sâu răng, đến lúc đó sẽ không ai đưa cô ta đến nha sĩ, nhưng Phong Quang đưa cho cô ta rất nhiều kẹo, Phong Quang nói:
Có sâu răng cũng không sao, chị có rất nhiều tiền tiêu vặt, đến lúc đó nếu sâu răng, chúng ta liền đi thay răng bằng đá quý không bao giờ bị sâu cả.

Ở trong mắt hắn, tất cả sự chờ đợi đều đáng giá, tất cả thấp thỏm bất an, vào khoảnh khắc cô tỉnh lại, đều đáng giá.
Trong lòng Phong Quang chua xót, cô lại ngẩng đầu,
Lục Sâm, chúng ta vẫn nên đến thăm Lục Hành đi, dù sao cô ấy cũng là em gái anh, hơn nữa anh cũng từng nói, quan hệ của em với Lục Hành trước kia cũng không tệ lắm. Tiếu Tiếu cũng nói với em, con bé rất thích cô của mình. Cô ấy sắp sinh con, về tình về lý, chúng ta đều nên đến thăm hỏi.

Hãy nhìn xem, tuy Phong Quang là một công chúa ngang ngược bốc đồng, nhưng rốt cuộc thì những gì nên biết cô vẫn phải biết. Lục Hành là em chồng cô, bạn nói xem, em chồng cô sinh con, cô không đi thăm mà thích hợp chắc?

Anh trước kia... quả thực rất hẹp hòi.
Ngoài dự đoán chính là, Lục Sâm vẫn thản nhiên thừa nhận, hắn mỉm cười ôn nhu nhìn cô, lại không thấy có chút ngượng ngùng nào.
Hắn phóng khoáng như vậy, Phong Quang bỗng nhiên không biết nên nói tiếp như thế nào, cô khụ một tiếng hỏi:
Trước kia anh hẹp hòi thế nào cơ?


Anh không thích Phong Quang rời khỏi tầm mắt anh, anh không thích Phong Quang tiếp xúc với người đàn ông khác.
Hắn nắm tay cô hơi chặt. Ngoại trừ động tác nhỏ này, cô không thể nhìn ra hắn có cảm xúc gì khác.

Cho nên lúc trước đúng là anh đã đi xem mặt với Yến Niệm Niệm!
Phong Quang đập bàn một cái, rất có xu thế
bản tiểu thư chuẩn bị tức giận
.
Lục Sâm thở dài một tiếng,
Nếu anh nói cái gọi là xem mặt kia, chỉ là anh và Yến Niệm Niệm gặp mặt một lần mà thôi, Phong Quang sẽ tin chứ?


Xem mặt chẳng phải là gặp mặt sao? Anh còn muốn xảy ra chuyện gì?
Cô nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm nếu thằng nhãi này đưa ra câu trả lời khẳng định, cô liền trực tiếp nện cái cốc vào đầu hắn.
 Chương 1956 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (34)

Lục Sâm, liệu anh có nghĩ tới...
Phong Quang đột nhiên hỏi hắn,
Kỳ thật năm đó tôi kết hôn với anh, cũng là vì tôi thích anh không?

Vẫn là bệnh viện tốt nhất thành phố A, cũng chính là bệnh viện Phong Quang đã nằm 6 năm trời. Lần nữa trở lại nơi có thể xem là quen thuộc, trong lòng cô có cảm giác lạ lạ.
Lục Sâm nắm tay Phong Quang đi tới bên ngoài cửa phòng sinh, liền thấy một người đàn ông đang gấp gáp đến mức đi vòng vòng ngoài cửa, dáng vẻ người này không tệ, chính là loại khuôn mặt hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng, dáng người cao thẳng đầy phong độ trong truyện tổng giám đốc. Tuy nói người đàn ông này đúng là đặc biệt đẹp trai, chẳng qua dáng vẻ gấp gáp đến mức đâm đầu vào tường của anh ta hiện tại thì rốt cuộc lại chẳng nhìn ra chút khí phách tổng giám đốc nào.
 Chương 1959 :
Ánh mắt Thẩm Hành càng tối đi, hắn hiếm khi lộ ra vẻ mặt cố chấp như vậy, nhưng hiện tại, hắn có một chuyện cần phải biết rõ ràng,
Có lẽ anh hẳn nên hỏi em câu khác... Ở trong lòng em, anh và Hạ Phong Quang, ai quan trọng hơn?


Vì sao lại hỏi câu này?
Yến Niệm Niệm mỉm cười gượng gạo,
Thẩm Hành, anh là chồng em, Phong Quang là chị em, hai người ở trong lòng em căn bản là hai kiểu hoàn toàn khác biệt.


Cho dù không giống nhau, nhưng vẫn có thể so sánh.
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Hành khóa chặt lấy Yến Niệm Niệm,
Nói cho anh biết, ở trong lòng em, anh và Hạ Phong Quang rốt cuộc ai quan trọng hơn?

Nghe Lục Sâm nói xong, Phong Quang thiếu chút nữa liền ngã từ trên ghế xuống, cô không dám tin mà mở to hai mắt,
Anh nói gì? Tôi... lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi lôi kéo tay anh... còn nói tôi muốn sinh con cho anh á?


Là thế này.
Lục Sâm như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó, đôi mắt cười của hắn hơi cong, sự ôn nhu trong mắt càng thêm động lòng người,
Lúc trước Phong Quang ngay lần đầu tiên gặp mặt đã mời anh cùng sinh một đứa trẻ, nói thực, anh cũng bị dọa sợ.

Chẳng phải vậy sao? Một người phụ nữ bỗng nhiên mời một người đàn ông sinh con, đây chẳng phải còn kinh khủng hơn cả mấy người phụ nữ dùng tờ rơi quảng cáo
bỏ tiền cầu con
kia à?

Anh đương nhiên cũng có thay đổi.
Lục Sâm nắm lấy tay cô đang đặt trên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, hắn đã rất lâu chưa được hưởng thụ khoảng thời gian dễ chịu bên cô như thế, điều này khiến hắn gần như muốn thở dài mãn nguyện, hắn nói:
So với 6 năm trước, anh nghĩ anh sẽ thử rộng lượng hơn.


Rộng lượng?
Phong Quang nhướng mày, cô cười hì hì hỏi:
Chẳng lẽ trước kia anh rất hẹp hòi sao?

Nói thật, cô rất khó tưởng tượng hai chữ
hẹp hòi
này lại có thể gắn với một người như hắn.
Yến Niệm Niệm rút tay ra khỏi tay Thẩm Hành, cô ta lạnh giọng nói:
Phong Quang là chị em, em chú ý nhiều đến chị ấy thì có vấn đề gì?


Nhưng anh là chồng em.
Thẩm Hành lần nữa nắm cổ tay Yến Niệm Niệm, sắc mặt hắn âm trầm, hỏi gằn từng câu từng chữ:
Yến Niệm Niệm, ở trong lòng em, rốt cuộc anh được tính là gì?


Chẳng phải anh đã nói đó à? Anh là chồng của em. Ở trong lòng em, anh đương nhiên cũng là chồng em.
Yến Niệm Niệm nói, nghe ra thật sự không có vấn đề gì, nhưng đây không phải đáp án có thể khiến Thẩm Hành vừa lòng.
Phong Quang khựng lại,
Cho nên hiện tại anh có thể chấp nhận việc tôi tiếp xúc với người đàn ông khác sao?


Nếu Phong Quang sẽ không rời khỏi anh... vậy bất kể Phong Quang muốn tiếp xúc với người đàn ông nào, cho dù điều này đối với anh sẽ là một chuyện rất khó khăn, nhưng anh đều có thể...


Lục Sâm!
Phong Quang rút phắt tay mình về, cô cắn răng,
Anh nghĩ tôi là gì vậy, loại phụ nữ lả lơi ong bướm sao?


Hôm nay anh rất vui vẻ.

Phong Quang nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu,
Gì cơ?


Lời nói hôm nay của Phong Quang khiến anh rất vui vẻ.
Lục Sâm hết sức tự nhiên dắt tay cô. Hắn để Phong Quang đi mé trong lề phố, còn hắn đi mé ngoài, như vậy cho dù có nguy hiểm thì người chịu cũng sẽ là hắn.
Phong Quang lại nhìn hắn một cái, thầm nghĩ cảm xúc của người này có thể biến đổi nhanh thật, rõ ràng bọn họ đang nói chuyện chuyện Yến Niệm Niệm, giờ thì tốt rồi, đề tài lại biến thành cô bảo đảm sẽ không rời khỏi hắn... Nói đến Yến Niệm Niệm, Phong Quang bỗng mơ hồ nhớ tới một chuyện trước kia.

Hình như tôi nhớ rõ... trước khi tôi hôn mê, cũng chính là khi tôi và Thẩm Hành vẫn còn hôn ước, Yến Niệm Niệm đã từng đi xem mặt một lần.

Tay Lục Sâm khựng lại.
Không đúng, cô vẫn cảm thấy người đàn ông này rất có sức hút mà.
Lục Sâm cười khẽ nói:
Bởi vì Thẩm Hành bỗng nhiên xuất hiện, sau khi biểu thị chủ quyền công khai với Yến Niệm Niệm ở trước mặt anh, xong hắn liền đưa Yến Niệm Niệm đi.

Phong Quang ngẩn người, tiếp theo liền bừng tỉnh đại ngộ,
Hóa ra bọn họ đã ở bên nhau sớm như vậy à...

Phong Quang thật sự khó mà tưởng tượng nổi mình sẽ to gan nói như vậy với một người đàn ông xa lạ, nhưng nhìn mặt Lục Sâm tuyệt đối không có vẻ gì là đang nói dối, nói cách khác chính là hắn đang nói sự thật, mà Phong Quang luôn biết biểu hiện sau khi uống rượu của mình không tốt lắm nhưng cũng không tính là tệ, thông thường sau khi uống say, chính cô cũng không thể kiểm soát được bản thân sẽ làm ra chuyện kỳ quặc gì. Lục Sâm này ấy mà, đã ôn nhu lại săn sóc, còn đúng là hình mẫu lý tưởng trong cảm nhận của cô, có khi nói không chừng cô sẽ làm ra chút chuyện không rụt rè thật...
Phong Quang giơ tay che mặt, cảm thấy không chỗ dung thân.
Lục Sâm lại cười nói:
Phong Quang không cần ngượng ngùng, anh vẫn luôn cảm thấy thật may mắn rằng ngày đó Phong Quang đã kéo anh chứ không phải người đàn ông khác. Có thể gặp gỡ Phong Quang, đối với anh chính là chuyện tốt nhất trên đời.

Phong Quang cũng không biết tại sao Yến Niệm Niệm lại thành đôi với Thẩm Hành. Trong trí nhớ của cô, cô chỉ nhớ rõ Yến Niệm Niệm là người hiền lành, kiểu
người hiền lành
thật sự chứ không phải giả vờ, sau khi tỉnh lại, biết Yến Niệm Niệm thế mà lại ở bên Thẩm Hành, nếu không phải sự thật ở ngay trước mắt, hẳn cô cũng sẽ cảm thấy không dám tin.
Yến Niệm Niệm trước nay đều chẳng bao giờ chán ghét người khác, có chuyện gì cô ta cũng chỉ nghĩ bản thân mình làm sai, nhưng hôm nay ngẫu nhiên nhìn thấy biểu hiện của Yến Niệm Niệm, cô ta thoạt nhìn có vẻ cực kỳ ghét Lục Sâm, đây đúng là một chuyện khó hiểu.
Lục Sâm thêm một viên đường vào cà phê cho Phong Quang, hắn thờ ơ cười nói:
Có lẽ Phong Quang thích cái gì, cô ta liền không thích cái đó thì sao?

Lời này cực kỳ bình thản, khiến người ta cảm thấy không có bất luận chỗ nào không đúng, đại khái là ở trong mắt hắn, chuyện sinh con này giống như ra chợ mua cải trắng về vậy.
Phong Quang nheo mắt lại hỏi Lục Sâm:
Lúc trước tôi sinh Tiếu Tiếu, có phải anh cũng cũng có thái độ thản nhiên như vậy không?


Lúc Phong Quang sinh Tiếu Tiếu...
Lục Sâm hơi cúi người, khẽ hôn lên ấn đường cô,
Tuy là do anh giải phẫu chính, nhưng khi cầm dao phẫu thuật, không ai lại sợ hãi, căng thẳng hơn anh.

Cô hiểu chính mình, cô tuyệt đối sẽ không làm ra việc ngoại tình. Đương nhiên, nếu chồng cô ngoại tình trước, đó lại là chuyện khác.
Giữ thân như ngọc vì một người đàn ông ngoại tình không phải là tính cách của cô.
Thấy cô tức giận, trong mắt Lục Sâm lộ ra sự cô đơn, hắn khẽ nói với giọng điệu lấy lòng:
Xin lỗi, Phong Quang, trong 6 năm này... anh đều không ngừng cầu nguyện, nếu em có thể tỉnh lại, anh có thể đồng ý bất cứ chuyện gì, anh rất sợ em sẽ một lần nữa rời khỏi anh...

Lục Sâm thấy dáng vẻ cô tức giận thở phì phì liền bật cười,
Nếu anh nói, cuộc gặp mặt này không vượt quá hai phút thì sao?

Cái gọi là xem mặt, chính là gặp mặt gật đầu, lại nói tên mình ra, sau đó,… liền không có sau đó.

Chỉ có hai phút?
Phong Quang tắt lửa giận, cô nhíu mày hỏi:
Chẳng lẽ Yến Niệm Niệm không thèm để mắt đến anh?

Hắn không muốn động, cũng không dám động.
Có đôi khi tình cảm đúng là một thứ rất kỳ diệu, cho dù một người mất trí nhớ, quên đi quá khứ của mình, nhưng đối với người quan trọng trong lòng mình kia, khi nhìn thấy hắn, bản thân rốt cuộc vẫn có một phần tình cảm đặc biệt.
Tình cảm trước nay đều không cần ký ức làm vật dẫn, nó sẽ tự biến thành một loại bản năng, khắc thật sâu vào trong xương cốt một người, ngay cả khi đã quên đi toàn bộ ký ức, đến lúc gặp lại này người bị quên này, bạn cũng sẽ không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn.
Mệt cho cô trước kia còn nghĩ mình là người ruồng bỏ hôn ước với Thẩm Hành mà trong lòng hơi cảm thấy có lỗi với hắn. Cô bỗng nhiên lại nghĩ, khi đó mình thích Thẩm Hành như vậy, sau khi biết được chân tướng, đoạn thời gian đó cô đã vượt qua thế nào đây?
Đương nhiên là vượt qua trong sự tán tỉnh cố ý lại vờ như vô tình của Lục Sâm rồi, chẳng qua cô đã quên.
Phong Quang ngẫm lại, mình thế mà lại thành đôi với đối tượng xem mặt của Yến Niệm Niệm, chuyện này cũng kỳ diệu thật, cô lại tò mò hỏi:
Vậy tôi và anh quen biết như thế nào?

Động tác nhỏ này của hắn dường như đã thành thói quen, trong lòng Phong Quang không khỏi ấm áp, liền dứt khoát ôm lấy cánh tay hắn, cô cười hỏi:
Vì sao lại vui vẻ?


Bởi vì Phong Quang nói em thích anh.
Lục Sâm lại thả chậm bước chân, mỗi khi hắn mỉm cười, ý cười trong con ngươi màu đen của hắn đều rất có sức hút.
Mỗi lần nhìn hắn, Phong Quang đều muốn cảm khái một lần, năm đó mình đã may mắn đến đâu mới bắt được người đàn ông Lục Sâm này chứ. Cô lại hỏi:
Trước kia tôi chưa từng nói tôi thích anh sao?

Hơn nữa, nói không chừng sau khi gặp được người quen lúc trước, ký ức của cô sẽ có thể khôi phục một chút thì sao?

Lục Sâm, giờ chúng ta đi thăm nhé.
Cô bắt lấy tay hắn làm nũng, thật quá mức đáng yêu.
Ở trước mặt Phong Quang, Lục Sâm luôn không có nguyên tắc. Trong mắt hắn, người khác sinh con chẳng qua cũng chỉ là chuyện không có gì ghê gớm, nhưng nếu Phong Quang muốn đi, hắn liền đồng ý dẫn cô đến bệnh viện.
Yến Niệm Niệm còn nhớ rõ, cô ta vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng năm đó cô ta đã cùng Phong Quang ăn cực nhiều, cực nhiều kẹo.
Tình nghĩa giữa trẻ con đều ngây thơ trong sáng, nhưng khi dần lớn lên, tâm tư riêng cũng sẽ ngày càng nhiều.
Phim kết thúc, người trong phòng chiếu cũng bắt đầu rời đi, cuối cùng chỉ còn lại đôi nam nữ đang giằng co kia mà thôi.
Cho đến khi Phong Quang lại hô một tiếng,
Đàn anh Dư Lễ, đúng là anh rồi!


Hạ... Hạ Phong Quang...
Dư Lễ lắp bắp nói một câu, lại nhìn sang Lục Sâm đi cùng Phong Quang, sắc mặt anh ta liền không thể nào tốt được.
Phong Quang nắm tay Lục Sâm vui vẻ tiến về phía trước vài bước,
Chẳng phải anh vẫn luôn ở nước ngoài sao? Về nước khi nào thế?

Đây chính là tình huống hiện tại Phong Quang đang gặp phải, thân mình cô hơi nghiêng về phía trước, tiến đến gần nhìn khuôn mặt đang mất đi biểu cảm của hắn, đôi mắt sáng của cô khẽ động, hết sức say lòng người. Sau một lúc lâu, cô nhẹ nhàng nói:
Tôi quên mất ký ức ở bên anh trong quá khứ, nhưng chuyện thích anh này, tôi dường như lại không quên.

Tuy dùng hai chữ
dường như
, nhưng đây lại là một câu nói bằng ngữ khí khẳng định.
Trong một khắc này, Lục Sâm dường như cảm thấy khó thở, hắn nghe được trái tim mình đang kịch liệt nhảy lên, hắn cảm thấy máu cả người mình đều đang bất an xao động, giống như... giống như khi một người sắp chết, trong lúc nuốt xuống một hơi cuối cùng, sẽ cảm thấy một loại hưng phấn cùng điên cuồng xưa nay chưa từng có.
Nhưng hắn vẫn còn sống.
Hắn không chỉ còn sống, mà trước mặt hắn còn có người con gái hắn yêu nhất.
Hắn rốt cuộc cũng cử động.
Bên cạnh truyền đến một giọng nói ngây thơ,
Mẹ ơi, anh chị ấy đang làm gì vậy?


Họ... họ đang kiểm tra đối phương có sâu răng hay không. Được rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta đi mau.
Người mẹ trẻ tuổi vội vàng dẫn theo đứa con bốn năm tuổi của mình rời đi.
 Chương 1957 :

Nguyên nhân gì?

Lục Sâm xoa nhẹ đỉnh đầu Phong Quang,
Ngày sinh sớm hơn dự kiến, A Hành sắp sinh con.

 Chương 1958 :

Không đúng.
Phong Quang nhíu mày nghĩ một chút,
Tôi nhớ rõ trước kia, bất luận tôi làm chuyện gì, cô ta đều thích làm cùng tôi, tôi còn cảm thấy cô ta quen làm cái đuôi của tôi rồi, cũng sắp trở nên không có chủ kiến đến nơi đấy.


Phong Quang đã ngủ 6 năm. Thời gian 6 năm có thể thay đổi quá nhiều.
Lục Sâm nâng tay xoa đỉnh đầu cô, cười nói:
Có lẽ Yến Niệm Niệm trước kia đúng là người trong ấn tượng của Phong Quang, nhưng con người đều sẽ thay đổi theo thời gian, mọi người đều như thế.


Con người đều sẽ thay đổi theo thời gian... Vậy còn anh?
Cô tò mò nhìn hắn. Hiện giờ tiếp xúc nhiều hơn với hắn, cô thật ra lại ngày càng cảm thấy quen thuộc.

Lúc ấy ở nhà hàng, Thẩm Hành vì muốn đi tìm Yến Niệm Niệm mà chuốc say Phong Quang.
Khóe môi Lục Sâm chứa ý cười nhẹ, hắn như đang hồi tưởng lại mà nói:
Khi anh rời khỏi nhà hàng, Phong Quang uống say bỗng nhiên kéo tay anh lại, nói anh đẹp, còn muốn sinh con cho anh.

 Chương 1955 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (33)
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (36)

Em gái anh sắp sinh con?
Phong Quang kinh ngạc, nhưng cẩn thận ngẫm lại, tuổi Lục Sâm cũng không nhỏ, vậy em gái hắn sắp sinh con cũng không phải việc gì kì quái. Cô lại hỏi:
Nếu em gái anh sắp sinh con, vì sao anh lại không tiếp điện thoại của cô ấy?

Lục Sâm cười một tiếng,
Chẳng qua là sinh con thôi, có gì hay mà tiếp.


Trước kia... Phong Quang cũng từng nói.
Chỉ là, mỗi lần cô nói thích đều do hắn muốn nghe những lời này nên mới dẫn dắt cô nói ra. Trước sau hắn vẫn cho rằng, cảm giác của Phong Quang đối với hắn chẳng qua chỉ là
bị sắc đẹp mê hoặc
mà thôi.
Trong tình cảm, dù là người thông minh cũng sẽ trở thành kẻ ngốc. Lục Sâm trước nay đều không nghĩ tới, nếu Phong Quang thật sự là loại người dễ dàng
bị sắc đẹp mê hoặc
như thế, thì chỉ với tiền tài và thế lực của Hạ gia, cô muốn người đàn ông đẹp đẽ nào mà chẳng được.
Phong Quang lắc tay hắn cười nói:
Tôi đã nói rồi mà, trước kia chắc chắn tôi rất thích anh, nếu không tôi sẽ không gả cho anh đâu. Lục Sâm, anh quá thiếu tự tin rồi.

PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (37)
Phong Quang chỉ từ rất xa liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái, liền bất ngờ kêu lên,
Đàn anh Dư Lễ?

Người đàn ông đang đập đầu vào tường bên kia chợt khựng lại, anh ta như vừa tỉnh mộng mà xoay người, sau khi thấy đó là Phong Quang, anh ta sửng sốt hồi lâu.
Câu cuối của cô chẳng qua chỉ là nói đùa, nhưng Lục Sâm lại rũ mắt nghiêm túc nói:
Phải, anh rất không có tự tin.

Phong Quang còn muốn hỏi lại, di động của Lục Sâm đã vang lên. Lục Sâm chỉ nhìn di động mà không định nhận máy. Phong Quang thấy tên trên thông báo cuộc gọi là Lục Hành, cô nhớ rõ, Lục Hành là em gái hắn, nên lại hỏi:
Vì sao không nhận điện thoại?


Con bé gọi điện đến đây, chỉ có một nguyên nhân.

Ánh mắt không chút dao động của hắn đã nói cho Yến Niệm Niệm, hắn hôm nay cần phải có một đáp án.
Yến Niệm Niệm chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, cô ta trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng nói:
Thẩm Hành, em chỉ biết anh bảy năm, nhưng em và chị đã biết nhau hai mươi năm. Anh cảm thấy, nếu so sánh giữa hai người, em sẽ cảm thấy ai quan trọng hơn đây?

Thẩm Hành chậm rãi buông lỏng bàn tay đang giữ Yến Niệm Niệm, hắn đã biết đáp án.
Dường như thời gian tạm dừng lúc trước lại bắt đầu trôi đi, Phong Quang nhìn Lục Sâm mặt không biểu cảm đứng lên. Cô còn đang tò mò hắn muốn làm gì, cổ tay cô bỗng nhiên bị hắn nắm lấy, cô bị hắn kéo tay đứng lên. Chưa kịp đứng vững, người đàn ông đã khom lưng cách bàn hôn lên môi cô.
Nhịp tim của cô ngay từ thời điểm hắn bắt đầu mãnh liệt tiến công đã trở nên rối loạn, Phong Quang rõ ràng biết mình đang ở quán cà phê, cho dù hiện tại ở đây không có người nào, nhưng cũng sẽ bị người ta nhìn thấy. Tuy nhiên hiện giờ cô đã không quan tâm được nhiều đến vậy, nụ hôn đột ngột này của Lục Sâm dường như có một loại ma lực đang kêu gào, kêu gọi cô cùng trầm luân với hắn.
So với nói Lục Sâm hôn cô vì muốn thân mật với cô hơn một chút, chi bằng nói hắn giống như một đứa trẻ được quà, muốn dùng hết mọi biện pháp để xác định món quà này là của hắn, không chỉ như thế, hắn còn muốn khắc tên mình lên món quà tặng.
 Chương 1953 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (31)
Phong Quang ở xa bên ngoài rạp chiếu phim còn chưa biết bởi vì mình mà một cuộc hôn nhân gặp nguy cơ. Ngồi ở quán cà phê, cô tò mò hỏi Lục Sâm,
Vì sao Yến Niệm Niệm lại có vẻ rất không thích anh thế?


Lục Sâm!
Phong Quang cắn môi hô lên một câu, cô cứ nghĩ đến lời nói ngây thơ của đứa trẻ vừa rồi là liền cảm thấy trên mặt như sắp bùng cháy.
Lục Sâm lại lần nữa trêu chọc,
Anh đã kiểm tra rồi, Phong Quang không có răng sâu.


Tôi...
Phong Quang cảm thấy ánh mắt bốn phương tám hướng dồn về phía bọn họ, nhưng cô lại không mặt dày được như Lục Sâm mà có thể tỏ vẻ bình tĩnh tự nhiên. Cô giậm chân
Hừ
một tiếng,
Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!


Sáu năm trước anh đã về nước rồi.
Dư Lễ nhìn Phong Quang, vẻ mặt cũng không tốt lắm,
Trước kia lúc em hôn mê, anh cũng từng đến thăm em, lúc này nghe được tin em tỉnh lại, anh vẫn chưa có thời gian đến thăm em lần nữa.


Không sao mà, có thể gặp anh ở đây chính là niềm vui bất ngờ rồi đó!
Phong Quang nói rất hưng phấn.
Phong Quang từng du học ở nước ngoài một thời gian, mà Dư Lễ chính là đàn anh của cô. Nói thế nào đây? Một là đại tiểu thư ngang ngược bốc đồng, một là đại thiếu gia tiêu tiền như nước, hai người này có thể nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rất nhanh liền trở thành bạn bè, đương nhiên, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi. Ở trong mắt Phong Quang, Dư Lễ quả thực giống như bạn gái thân thiết, mà trong lòng Dư Lễ, Phong Quang chính là một người anh em tốt có thể giúp hắn che đậy việc trốn học.
Cô híp mắt nhìn hắn,
Hơn nữa lúc ấy ba mẹ tôi còn nói đối tượng xem mặt này là một bác sĩ vừa mới về nước, tên là Lục Sâm.

Trí nhớ của Phong Quang luôn cực tốt. Đương nhiên, ký ức của cô cũng đột ngột dừng lại vào thời điểm cô hẹn hò với Thẩm Hành tại nhà hàng, giống như có một chiếc kéo cắt đứt ký ức của cô, phần ký ức bị cắt mất kéo dài từ thời điểm đó đến khi cô tỉnh lại.
Khóe môi Lục Sâm hơi cong, mỉm cười khẽ như tắm mình trong gió xuân,
Anh không phủ nhận chuyện này.

PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (35)
Nghe thấy giọng nói, Phong Quang vội vàng dồn hết sức lực đẩy Lục Sâm ra, cô khẽ thở gấp, sắc mặt ửng đỏ, không cần nhìn cô cũng biết hiện tại có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, mà Lục Sâm trước mặt cô lại cười một tiếng, còn bình tĩnh cúi xuống khẽ vuốt gương mặt cô. Cô xấu hổ trừng mắt nhìn hắn một cái.
Lục Sâm lại cười,
Không sao, chúng ta chỉ đang kiểm tra sâu răng thôi mà, người khác không đàm tiếu được.

 Chương 1954 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (32)
Lục Sâm rất ít khi lộ vẻ hạ mình như vậy trước mặt Phong Quang, nhưng chỉ cần hắn biểu hiện như vậy, Phong Quang đều sẽ không tự chủ được mà càng có ảo giác mình là người phụ nữ cặn bã.
Phong Quang áy náy, hóa ra trước kia cô không chỉ kết hôn với Lục Sâm để trả thù Thẩm Hành, hơn nữa còn là chính cô chủ động trêu chọc Lục Sâm nữa. Nghĩ như vậy, cô thật có vẻ quá xấu xa!

Rất xin lỗi...
Phong Quang cúi đầu, mím môi nhỏ giọng nói:
Đều do tôi không tốt...


Phong Quang rất tốt.
Lục Sâm đưa tay khẽ vuốt gương mặt cô. Bất luận là tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng hay nụ cười ôn nhu, sự khoan dung hắn biểu hiện ra ngoài đều khiến người ta không nhịn được mà càng nảy sinh thiện cảm,
Bất luận xảy ra chuyện gì, Phong Quang đều không cần xin lỗi anh. Phong Quang sẽ không làm sai bất cứ chuyện gì, người sai sẽ chỉ là anh mà thôi.

Vừa dứt lời, cô liền giận dỗi đi ra khỏi quán cà phê.
Lục Sâm đương nhiên muốn đi theo, nhưng vẫn không quên cầm túi Phong Quang để trên ghế. Một người chồng đủ tư cách đương nhiên là phải đánh thắng được tình địch, trả hết tiền mua xe, còn phải biết xách túi cho vợ khi đi dạo phố, mà mấy thứ này, Lục Sâm lại đều có thể làm được.
Kỳ thật Phong Quang cũng không thật sự tức giận, cô chỉ cảm thấy thẹn thùng mà thôi, chờ đến lúc ra khỏi quán cà phê, bước chân vội vã của cô liền chậm lại, lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Nghĩ tới nụ hôn vừa rồi kia, cô lại đỏ mặt thu ánh mắt lại.
Chỉ là trọng tâm sự nghiệp của gia tộc Dư Lễ đều ở nước ngoài, cho nên sau khi Phong Quang học xong về nước, Dư Lễ vẫn ở lại nước ngoài.

Phong Quang vốn đang muốn hỏi một chút xem vì sao Dư Lễ lại đứng đợi ở đây, kết quả từ trong phòng sinh bỗng truyền đến tiếng kêu thống khổ của một người phụ nữ, Dư Lễ liền vội vã chạy đến gõ cửa,
A Hành, hãy cố chịu đựng! Chờ thằng nhãi ranh kia ra rồi sẽ không đau nữa!


Dư Lễ mặc âu phục chỉnh tề trên người lại phối hợp với dáng vẻ như vậy của hắn, thật đúng là mất phong độ, còn có chút buồn cười.

Phong Quang ngẩng đầu nhìn Lục Sâm, cô chỉ vào Dư Lễ đang mất hết hình tượng bên kia mà hỏi:
Chẳng lẽ... chồng của em gái anh chính là anh ấy sao?



Không sai.
Lục Sâm cười gật đầu,
Theo lý mà nói, anh ta vẫn được xem như em rể anh.



Em gái anh... thế mà lại gả cho Dư Lễ!
Phong Quang khó tin cảm thán,
Đây đúng là một việc quá thần kỳ!


Lục Sâm giải thích một câu,
A Hành và Dư Lễ đã quen nhau ở chính hôn lễ của chúng ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.