Chương 192: CUA ĐỔ ĐỘC Y THÁNH QUÂN (16)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 865 chữ
- 2022-02-04 04:46:48
Lúc này, một thị nữ đi tới như không cảm nhận thấy bầu không khí hiện tại đang rất nguy hiểm, sau khi thi lễ, nàng ta nói:
Đan Đường chủ, Lão thái thái nói ba người này không có ác ý, mời bọn họ đi vào.
Đường Chiểu Nghĩa hỏi:
Câu này là chính miệng Lão thái thái nói?
Dạ.
Thị nữ cung kính đáp lời. Sắc mặt Đường Chiêu Nghĩa càng thêm khó chịu. Đan Nhai lên tiếng:
Ta cũng đang định đưa bọn họ vào gặp Lão thái thái, nếu Kim Lâu cô nương tới đây rồi thì phiền cô nương đưa họ đi vậy.
Dạ.
Kim Lâu nhìn về phía mấy người Tiết Nhiễm:
Mời ba vị đi theo ta.
Tiết Nhiễm cúi đầu:
Đa tạ cô nương.
Đường Môn xay giữa núi, có rất nhiều đình đài lầu gác, lướt mắt nhìn khắp nơi đều có những thân trúc thẳng tắp xanh ngút ngàn. Ba người đi sau Kim Lâu, đi khoảng mười phút thì đến đình viện của Đường lão thái thái. Kim Lâu đứng ở cửa:
Lão thái thái, đã đưa người đến.
Vào đi.
Bên trong truyền tới một giọng nói sang sảng. Đoàn người đi vào đại sảnh, trông thấy một bà lão ngồi trên ghế chủ vị, dù đã tóc đã bạc phơ nhưng sắc mặt hồng hào, thần thái sáng láng, đặc biệt là đôi mắt sắc bén như nhìn thấu vạn vật. Có thể tưởng tượng, khi còn trẻ bà lão là một mỹ nhân mạnh mẽ phóng khoáng. Chắc chắn bà chính là người lúc trước có khuc danh Đàm Tiên mà bây giờ đã là Đường lão thái thái nắm mọi quyết sách của Đường Môn.
Vãn bối Tiết Nhiễm bái kiến Đường lão thái thái.
Tiết Nhiễm chắp tay, giới thiệu từng người bên cạnh:
Đây là đệ tử của ta, Thanh Ngọc, còn đây là...
Ta họ Hạ, chỉ là nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tên thôi.
Phong Quang vội nói, nháy mắt ra hiệu cho Tiết Nhiễm. Cô không muốn để người ngoài biết cô là vị hôn thê của Dịch Vô Thương. Tiết Nhiễm hiểu ý, không nhắc đến thân phận của cô nữa mà chuyển chủ đề:
Đường lão thái thái, ta nhận được sự ủy thác của một người, đến đây để trị bệnh cho Đường công tử.
Lão thân biết lý do Tiết thần y đến.
Đường lão thái thái nhận lấy chiếc túi vải do Kim Lầu dâng lên. Bà không mở ra, trên khuôn mặt đượm vẻ hoài niệm:
Nhớ năm đó, ta ngâm suối nước nóng trong khe núi có một lát, quay đi quay lại đã không thấy yếm đầu thì ra là bị hắn nhặt mất.
Đám người im lặng. Nói chiếc yếm của mình bị mất một cách nhẹ như mây bay gió thoảng thế này có ổn lắm không? Hơn nữa, dùng chữ
trộm
thì thích hợp hơn đấy! Phong Quang lẩm bẩm:
Không hổ là Thiên hạ đệ nhất để tiện, trộm cả yếm của nữ nhân.
Vô sỉ!
Lần này Thanh Ngọc cũng cùng ý kiến với Phong Quang. Tiết Nhiễm đã hiểu vì sao Tôn Nhất Đao lại giao tín vật này cho Phong Quang mà không phải giao cho mình. Bởi Tôn Nhất Đao biết, nếu giao cho hắn, nhất định hắn sẽ không lấy ra, da mặt hắn quá mỏng. Đường lão thái thái cũng biết bầu không khí im phăng phắc hiện tại là do mình gây ra, nhưng bà hoàn toàn không thấy ngại, bảo Kim Lâu cất đồ đi, xong nói:
Tiết thần y đến vì Cửu Ca, lão thần quả thực rất cảm kích, tình hình hiện giờ của Cửu Ca khiến người người lo lắng, tuy rằng trong lòng ta vô cùng áy náy nhưng vẫn mong Tiết thân y đi xem Cửu Ca trước, rồi sau đó mới nghỉ ngơi, không biết liệu có được không?
Cứu người quan trọng, tại hạ cũng mong muốn nhanh chóng đi chữa trị cho Đường công tử.
Vậy thì tốt, mời Tiết thần y đi theo lão thân.
Đường lão thái thái đưa Tiết Nhiễm tới nơi Đường Cửu Ca ở, Phong Quang cũng đi theo. Thanh Ngọc thì tới phòng cho khách với Kim Lâu, cậu ta phải mang đồ đạc về phòng sắp xếp. Phong Quang đi bên cạnh Tiết Nhiễm, nhìn trái nhìn phải, không chút quan tâm đến bệnh tình Đường Cửu Ca mà Tiết Nhiễm và Đường lão thái thái đang nhắc đến. Bỗng nhiên, một cô nương xông ra từ chỗ ngoặt, tốc độ chạy rất nhanh, nhìn thấy phía trước có người cũng chủ động tránh, nhưng cô nàng tránh được đường lão thái thái, tránh được Tiết Nhiễm mà không tránh được Phong Quang. Lúc hai người chuẩn bị đụng vào nhau, Tiết Nhiễm vươn tay kéo lấy cánh tay mềm mại như không xương kia, nhưng người hắn kéo không phải là Phong Quang. Phong Quang ngã uỵch xuống đất, còn chưa kịp kêu đau đã nghe thấy tiếng Tiết Nhiễm thốt lên đầy kinh ngạc:
Duyệt Duyệt?