• 6,565

Chương 205: CUA ĐỔ ĐỘC Y THÁNH QUÂN (29)


Phong Quang nôn xong mệt lả người, phải bám vào cây mới miễn cưỡng đứng vững được. Sặc mặt cô trắng bệch. Nam Cung Ly nói:
Nôn xong rồi, vậy cùng ta tiến vào mật thất Đường Môn thôi.
Mật thất Đường Môn? Cô nhìn vào cánh cửa đóng chặt trên bức tường đá, rồi lại nhìn xung quanh tối đen như mực, không một bóng người. Cô nín bặt, tự nhủ phải tăng cường phòng bị. Thấy cô không động đậy, Nam Cung Ly hỏi:
Hạ Phong Quang, người muốn tự đi, hay muốn ta đánh gãy chân ngươi rối công người đi?
Phong Quang rụt cổ lại:
Mật thấy Đường Môn cơ quan trùng điệp, hơn nữa ngươi lại đang bị thương, thật sự phải đi vào sao?
Cơ quan... không phải có ngươi chắn cho sao?
Phong Quang coi như cũng đã hiểu ý đồ của hắn muốn dẫn cô vào đây, toàn thân cô run rẩy:
Giáo chủ đại nhân, trước đây là ta không hiểu chuyện, giờ xin lỗi còn kịp nữa không?
Nam Cung Ly lộ ra một nụ cười bao dung:
Không kịp nữa rồi.
Ánh mắt cô ngó loạn.
Ta khuyên người đừng chạy trốn, xung quanh đây toàn là cơ quan ám khí, nếu không có bản đồ, chỉ cần ngươi tùy tiện bước đi là sẽ chết.
Nam Cung Ly hả hê nhìn cô bị dọa đến nỗi sắc mặt càng trắng bệch. Hắn lấy chìa khóa ra, cắm vào một khe rãnh bên trong cánh cửa đá, nhẹ nhàng xoay, hai bên cánh cửa nhanh chóng mở ra, bụi đất rơi vung vãi. Nam Cung Ly với phong độ thân sĩ nói:
Hạ tiểu thư, mời vào.
Cô miễn cưỡng bước vào, đi rón rén từng bước từng bước một, nhưng Nam Cung Ly vẫn nhẫn nại đợi cố. Đến khi cô đã bước vào cánh cửa, Nam Cung Ly đột nhiên di chuyển sang trái một bước. Có một lực tay rất mạnh đánh úp về phía hắn ta, khiến hắn ta đang đứng trên mặt đất ngã bay lên cây, cái cây đó cũng đổ rầm xuống. Lúc Phong Quang còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì từ phía sau bỗng xuất hiện một bàn tay kéo cô vào mật thất. Nam Cung Ly đuổi theo vào:
rầm
một tiếng, cánh cửa theo âm thanh ấy mà đóng lại. Ngọn lửa trong tay nam tử vừa vung ra toàn bộ đèn dầu trên vách tường đá đều được thắp sáng. Khe núi vốn tối đen như mực giờ đã bừng sáng như ban ngày. Ánh sáng ấy cũng khiến người khác có thể nhìn rõ nam tử mặc trang phục trắng đang đeo mặt nạ động kinh kịch, hắn liền vung tay lên xoay một ngọn đèn. Đúng lúc đó một âm thanh vang lên, hình như là tiếng cửa đóng, hắn quay người lại hỏi:
Tiểu thư không sao chứ?

Tiết Nhiễm, ngài đeo mặt nạ làm gì vậy?

...
Hắn lặng đi một giây, tháo mặt nạ xuống, vẫn là khuôn mặt dịu dàng anh tuấn đó. Hắn không giải thích:
Hạ tiểu thư, làm sao tiểu thư lại nhận ra ta?

Ta muốn không nhận ra ngài cũng khó...
Tiết Nhiễm trầm lặng, trông có vẻ ngại ngùng:
Ta còn tưởng sẽ không ai nhận ra.
Phong Quang có chút không đành lòng:
Thực ra cũng không dễ để nhận ra ngài... Chủ yếu là do ta với ngài sống cùng nhau cũng được một khoảng thời gian, vì vậy... Vì vậy nên ta mới đoán ra.

Hạ tiểu thư không cần an ủi ta, ta sẽ nghiên cứu sâu thêm về thuật dịch dung.
Cô không biết đáp lời hắn thế nào, bèn nhìn sang cánh cửa đá:
Nam Cung Ly có chìa khóa, hắn mà mở cửa vào thì phải làm sao?

Không cần lo lắng, ta vừa khóa ngược của rồi.
Khóa, khóa ngược? Phong Quang ngoảnh đầu nhìn lại cánh cửa đá nặng hàng nghìn cân sau lưng mình, biểu lộ cảm xúc, hóa ra loại cửa này cũng có cơ chế khóa ngược. Cô nhìn sang Tiết Nhiễm:
Vậy chúng ta phải làm sao?
Theo như ghi chép những hiểu biết về cuộc sống giang hồ của ta, mật thất Đường Môn có lối thoát thứ hai, chúng ta đi tìm thôi.
Cô kéo tay hắn:
Nhưng mật thất có nhiều cơ quan lắm.

Đừng sợ.
Tiết Nhiễm nắm lấy tay cô, nụ cười không nhiễm bụi trần cùng với hơi thở ấm áp:
Đã có ta.
Nếu như hỏi đàn ông có hại khoảnh khắc nào khiến người ta động lòng nhất, Phong Quang sẽ trả lời rằng, một là khi đàn ông nói dứt khoát
mua, mua, mua
. Còn lại, chính là giây phút mỉm cười nói
đã có ta
. Những lúc hắn tràn đầy sức hút đàn ông như vậy... Thật sự khiến người ta không thể cưỡng lại nổi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.