• 6,565

Chương 218: CUA ĐỔ ĐỘC Y THÁNH QUÂN (42)


Đan Nhai nói:
Mộc tiểu thư, chuyện của thiếu chủ, là Đường Môn ta có lỗi.

Ngươi nói có lỗi thì có tác dụng gì! Nếu như người đã là Đường chủ, vậy được, ta muốn tìm Đường Cửu Ca nói chuyện.
Mộc Lưu Niên lên giọng ra lệnh:
Ngươi dẫn ta về Đường Môn!
Phong Quang lẩm bẩm:
Đại tiểu thư này tính tình thật kích động.
Tiết Nhiễm nhìn cô, biết rõ nhưng không nói gì. Đan Nhai ôn hòa nói:
Mộc tiểu thư đường xa tới đây, tất nhiên Đường Môn ta phải tiếp đón chu đáo.
Cuối cùng, Phong Quang và Tiết Nhiễm cũng cùng hai người đó quay về Đường Môn. Một đại tiểu thư của Thiên Kim Các, một đại tiểu thư của Thiệt Kiếm Lâu, hai vị tiểu thư gặp nhau, ắt phải phân cao thấp. Tuy nhiên có Tiết Nhiễm ở đây, Phong Quang cũng thu lại phần nào tính cách kiêu ngạo của mình. Cũng vì thế mới không xảy ra chuyện cãi cọ giữa hai vị tiểu thư. Ngược lại, Phong Quang lại rất tò mò về Thiên Kim Các. Nếu như Thiên Kim Các nắm trong tay nhiều tình báo như vậy, không biết họ có biết Dịch Vô Thương chính là Nam Cung Ly không? Cô thản nhiên nắm tay Tiết Nhiễm, tung tăng chạy đến bên Mộc Lưu Niên:
Mộc tiểu thư, tình báo của Thiên Kim Các thật sự lợi hại vậy sao?

Tất nhiên rồi.
Mộc Lưu Niên vô cùng tự hào, nàng ta hỏi:
Cô là tiểu thư nhà nào? Nể tình cô cũng có công nói cho ta cách cứu nam nhân kia, ta có thể cho cô một tin tức miễn phí.

Vậy tốt quá rồi, cha là Lâu chủ của Thiệt Kiếm Lâu, ta tên Hạ Phong Quang.
Mộc Lưu Niên bỗng nhiên dừng bước. Phong Quang hỏi:
Sao không đi vậy?
Không chỉ Phong Quang, đến Tiết Nhiễm và Đan Nhai cũng dừng lại đợi cô ta. Một lúc lâu sau, Mộc Lưu Niên ngờ ngợ hỏi Phong Quang:
Là Thiệt Kiếm Lâu ở Giang Nam?

Đúng vậy, lẽ nào có nhiệt Kiếm Lâu thứ hai sao?

Hạ tiểu thư...
Ánh mắt Mộc Lưu Niên nhuốm màu thương cảm:
Thời gian này, cô tốt nhất là đừng về nhà.

Tại sao?
Phong Quang cảm thấy lời của nàng ta có gì đó không đúng. Cảm giác này khiến trong lòng cổ nảy ra một dự cảm không lành. Quả nhiên, Mộc Lưu Niên thở dài rồi nói tiếp:
Thiệt Kiếm Lâu một tháng trước đã nhận được lệnh tàn sát của giáo chủ Ma giáo, chỉ e hiện giờ...
Phong Quang đơ người ra:
Cô nói gì cơ? Sao ta... sao ta nghe không hiểu?

Lệnh tàn sát của giáo chủ Ma giáo rất hiếm gặp, nhưng một khi xuất hiện, sẽ không chừa một ai. Như Quan gia ở Lạc Dương mười lăm năm trước, Ôn gia ở Quan Trung tám năm trước, còn lần này... là Hạ gia ở Giang Nam. Mỗi gia tộc nhận được lệnh tàn sát đều không sống sót quá nửa tháng.

Cô nhất định là đang gạt ta...
Phong Quang đột nhiên phá lên cười, cười như điên dại, cô quay người chạy về hướng khác. Sao cô lại không nghĩ đến chứ, hôm đó khi cha cô đưa cô đến Cố Nhân Cốc, thái độ ông rất bất thường. Nếu như lúc đó cô nghĩ thêm một chút, chứ không phải trong đầu chỉ toàn muốn hoàn thành nhiệm vụ như vậy... Có lẽ, có lẽ cô đã có thể cầu cứu Hệ thống chủ... Tiết Nhiễm nắm lấy tay cô:
Phong Quang, nàng chạy đi đâu vậy?

Ta muốn về nhà... Trò chơi này không thú vị gì hết, gì mà giết sạch cả nhà chứ, đợi ta gặp cha ta thì có thể chứng minh tất cả chỉ là giả rồi!
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hắn:
Thả ta ra, ta phải về nhà, cha ta đang đợi ta...

Nàng hãy bình tĩnh một chút.
Tiết Nhiễm ôm lấy cô trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ lưng, không ngừng an ủi cố:
Chúng ta đi thu xếp đồ đạc, đợi trời sáng, ta sẽ cùng nàng xuất phát đi Giang Nam, được không?
Giọng nói trầm ấm của hắn khiến lý trí của cô trở lại, Phong Quang nhận ra bây giờ đêm đã khuya không thể nào về ngay được. Cô cắn môi bật khóc:
Tiết Nhiễm... nếu cha ta thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Đừng khóc, đã có ta.
Hắn đưa tay nhẹ lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói:
Ta sẽ ở cạnh nàng.

Ừ...
Đợi vỗ về Phong Quang xong, Tiết Nhiễm cũng có tiến về phía trước. Cô yên lặng nhoài người trên lưng hắn, thỉnh thoảng nghẹn ngào thành tiếng. Bất kể ở thế giới nào, ngoài thân phận ra, cô cũng nhận được tình cảm vốn có của những người đó. Trong thế giới này, kí ức của cô ngập tràn cảnh gia đình họ Hạ nuôi nấng, bảo vệ cô từ nhỏ tới khi cô trưởng thành. Không phải có từ trên trời rơi xuống thế giới này, mà là... mà là được sống lại một cuộc sống mới. Cho dù chỉ là một nhân vật trong kịch bản nhưng tình cảm nhà họ Hạ dành cho cô không hề giả dối. Đan Nhai vẫn luôn trầm mặc theo sau, bỗng thấy có ai đó kéo áo mình, hắn ta cúi đầu nhìn, hóa ra là Mộc Lưu Niên. Tuy tính cách Mộc Lưu Niên có chút nganh bướng nhưng tấm địa không xấu. Lúc này nàng ta cất giọng đầy áy này:
Đan Nhai, có phải ta không nên nói ra chuyện đó không?

Không liên quan với cô nương, Hạ tiểu thư sớm muộn cũng sẽ biết thôi.
Ánh mắt Đan Nhai tối tăm khó đoán, hướng về bóng lưng người đàn ông ấy. Nếu có trách, chỉ trách một số người diễn kịch quá hay mà thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.