Chương 222: CUA ĐỔ ĐỘC Y THÁNH QUÂN (46)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 791 chữ
- 2022-02-06 08:32:42
Hôm nay, đồ Phong Quang mặc cũng không có khác gì mọi ngày, cô cười bưng chén rượu lên:
Duyệt 1 Duyệt à...
Quan Duyệt Duyệt vừa nghe cô gọi như vậy liền thấy nổi da gà.
Muốn gặp người một lần thật là không dễ dàng.
Phong Quang nói câu này, như mang ẩn ý, song nghĩ kỹ lại thấy không có gì sai, cô nói:
Có câu chén rượu giải ân oán, mặc dù trước đây hai chúng ta có nhiều hiểu lầm nhưng bây giờ ta đã là trưởng bối của ngươi, cho nên người từng nói gì, từng làm gì ta cũng sẽ không tính toán, bởi vì giờ ta đã là sư nương của ngươi rồi.
Khi vừa dứt lời, Phong Quang không nhịn được cười vui vẻ, nói thế nào bây giờ? Cảm giác như nô lệ vùng lên hát vang Bây giờ ta hơn ngươi một bậc, cứ cho như người là nữ chính thì đã sao, vẫn phải ngoan ngoãn gọi ta một tiếng sư nương thôi. Sắc mặt Quan Duyệt Duyệt biến đổi không ngừng, nàng ta nhìn sang Tiết Nhiễm chỉ thấy hắn đang gỡ xương cá cho tân nương của mình, không hề để ý đến hai cơn sóng đang cuộn trào mãnh liệt. Nàng ta cắn răng, mãi mới phát ra được một câu:
Ta có bệnh tim không uống được rượu... sư nương.
Nói ra hai chữ cuối cùng coi như cổ ta đã chấp nhận thua rồi.
Suýt thì quên mất Duyệt Duyệt có bệnh tim không được uống rượu, vậy coi như chén này ta mời con.
Nói xong Phong Quang uống một hơi hết chén rượu, trong lòng vô cùng thoải mái! Thanh Ngọc lặng lẽ ngồi xem trận chiến của hai nữ nhân, cuối cùng Phong Quang giành thắng lợi, cậu ta chỉ quăng lại hai chữ: Ấu trị. Dù gì cũng là đêm tân hôn, Tôn Nhất Đao rất biết ý không lưu lại quá lâu, chúc một câu:
Trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.
, ông ta ôm bình rượu dùng khinh công bay đi mất. Quan Duyệt Duyệt tội nghiệp, Phong Quang cứ thỉnh thoảng lại tìm cô ta nói chuyện, mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn nghe cô ta gọi cổ bằng một tiếng
sư nương
. Tiết Nhiễm không để ý, Thanh Ngọc cũng mặc kệ. Quan Duyệt Duyệt một mình một phe bị ép phải ngoan ngoãn gọi mấy tiếng sư nương, cuối cùng cô ta không chịu được nữa, đứng dậy nói:
Thanh Ngọc thuốc của ta hết rồi, đi lấy với ta.
.
Ồ... Được.
Thanh Ngọc ngây ra vài giây rồi cũng đứng dậy, trước lúc rời đi còn nói:
Bát đũa ngày mai con sẽ đến đón.
Chờ đến khi họ đi khuất, Phong Quang mới tựa vào người Tiết Nhiễm nói:
Ta đúng là không nhìn nhầm, Thanh Ngọc thật quá hiền huệ, việc nhà đảm đang mà.
Vì không để Quan Duyệt Duyệt được thoải mái, cô cầm chén rượu mời nàng ta đến mấy lần. Giờ sắc mặt cô đỏ hồng, cũng đã ngà ngà say.
Tiết Nhiễm tại sao hôm nay chàng không nói gì?
Cô say bí tỉ, kéo một sợi tóc dài của hắn. Từ lâu, cô đã muốn kéo mái tóc đẹp đẽ ấy. Tiết Nhiễm bất đắc dĩ:
Nàng đã nói hết rồi, ta còn nói gì nữa chứ?
Ừ... cũng phải.
Cô gật đầu, đôi mắt mơ màng như có một lớp sương mỏng:
Mọi người về hết rồi, chúng ta động phòng được chưa!
Tiết Nhiễm bị cổ hét lên hai chữ động phòng làm giật mình, hắn vô thức dùng tay bịt chiếc miệng xinh lại nhưng không ngờ tới cô lại dùng lưỡi liếm láp lòng bàn tay hắn, Tiết Nhiễm như chạm phải điện vội rụt tay lại:
Phong Quang... Nàng say rồi.
Phong Quang gì, gọi ta là nương tử.
Tiết Nhiễm ngập ngừng hồi lâu, mới nhỏ giọng gọi nàng:
Nương tử....
Nói xong, mặt hắn đỏ bừng. Phong Quang cười đắc ý, kéo hắn đứng dậy. Bởi vì uống say người cô lảo đảo, may là có Tiết Nhiễm đỡ lấy cô. Cô lôi kéo hắn đi vào phòng, hào khí ngất trời nói:
Đi, chúng ta đi động phòng, ta muốn đè chàng ra từ lâu rồi.
Phong Quang, nàng là nữ tử, nói năng không thể.
Tiết Nhiễm nhịn đỏ cả mặt:
Không thể bộc trực vậy được.
Nàng đẩy hắn xuống giường, rồi cũng bò lên, leo lên ngồi trên eo hắn, nâng cằm hắn lên rồi dùng lưỡi lướt trên môi hắn, nói lớn:
Tiết Nhiễm, ta sẽ làm chàng phải khóc mới thôi!