Chương 235: CUA ĐỔ ĐỘC Y THÁNH QUÂN (58)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 843 chữ
- 2022-02-06 08:32:44
Ám khí Đường Môn, hầu hết đều có độc, chất độc trên Bão Vũ Lê Hoa Châm là loại cực độc. Tương truyền có một loài hoa tên Mộ Dương, chữ mộ trong phần mộ. Vào lúc mặt trời lặn, hoa này sẽ mọc lên từ nơi tràn ngập âm khí. Không một ai rõ hoa này có từ đâu, chỉ biết cách đây năm trăm năm, nó đột nhiên xuất hiện trong võ lâm. Độc dược của nó cực mạnh, cho dù là cao thủ võ lâm, một khi trúng độc, chỉ trong một hơi thở liền mất đi nội lực, đứt hơi mà chết. Xuất hiện cùng lúc với hoa Mộ Dương còn có một loại cỏ Thần Nông giúp da dẻ hồng hào xương cốt khỏe mạnh và ngọc Bất Lão giúp con người trẻ mãi không già. Đóa hoa Mộ Dương cuối cùng đã bị khô héo cách đây mười năm. Thứ duy nhất có được độc của hoa Mộ Dương chính là Bão Vũ Lê Hoa Châm từng được ngâm trong độc của hoa luyện thành. Những tư liệu này đều do Mộc Lưu Niên lật xem không biết bao nhiêu là sách trong thư phòng bí mật của Thiên Kim Các mới có thể tìm được.
Theo như những thứ ta đọc được, năm trăm năm trước, xuất hiện một thiên tài võ thuật. Lúc đó hắn dựa vào sự trẻ tuổi của mình, khiêu chiến với tất cả cao thủ võ lâm. Khi hắn đang ở đỉnh cao võ thuật, mới có hai mươi mấy tuổi. Sau đó, khi không còn mục tiêu trong võ thuật nữa, hắn mất tích một thời gian. Hai năm sau, hắn xuất trở lại thành một tên ác ma giết người không chớp mắt. Bắt được bao nhiêu người, hắn liền giết bấy nhiêu, bởi vì hắn đang nghiên cứu cách để trường sinh.
Trường sinh?
Hai chữ hư vô huyền bí này khiến Phong Quang rùng mình một cách kì lạ.
Đúng vậy, cách để trường sinh.
Mộc Lưu Niên tiếp lời:
Nghe nói lúc hắn sắp thành công thì xuất hiện ba vị cao thủ. Ba vị cao thủ này cuối cùng cũng đã thay trời hành đạo, hắn lãnh một kết cục bi thảm. Ba thứ dùng để chế tạo thuốc trường sinh lục soát được trong phòng hắn cũng bị ba người này đưa cho người đời sau cất giữ.
Đan Nhai nói:
Không phải là tiêu hủy mà là mang thứ đồ đó đi. Có thể thấy bọn họ cũng muốn chế tạo thuốc trường sinh.
Không sai, Đan Nhai chàng thật thông minh, không hổ là nam nhân ta nhìn trúng.
Mộc Lưu Niên nhìn Đan Nhai nở ra nụ cười tươi rói:
Có điều tiếc là cho dù họ có nguyên liệu cũng không bào chế ra được. Có lẽ, tên thiên tài đã chết kia còn dùng những nguyên liệu khác nữa không chừng.
Phong Quang hỏi:
Ngươi nói… cất giữ ba thứ đó, là do ba người riêng biệt ư?
Danh tính không rõ nhưng có thể khẳng định ba người đó là tổ tiên của Quan gia ở Lạc Dương, Đường gia ở Thục Trung, còn có Hạ gia ở Giang Nam.
Là tổ tiên của ta, Quan Duyệt Duyệt, còn cả Đường Môn…
Phải, vì vậy, ta đoán lý do tên thần y gì gì đó sẽ ra tay với ba gia tộc này nhất định là vì hắn đã biết chuyện về thuốc trường sinh của năm trăm năm trước. Có điều ác giả ác báo, hắn chết là đáng đời.
Khụ khụ!
Đan Nhai ho lên vài tiếng, ánh mắt trách móc nhìn Mộc Lưu Niên. Mộc Lưu Niên nhanh chóng phản ứng kịp thời, nàng ta nép người bên cạnh Đan Nhai, nói câu xin lỗi:
À thì… ta mồm miệng bộp chộp, ngươi đừng để bụng.
Không sao.
Phong Quang miễn cưỡng cười:
Hai người đến, chính là vì để nói cho ta biết lý do vì sao hắn điên cuồng như vậy đúng không?
Đan Nhai nói:
Ta đến là để nhắc nhở cô, Tiết Nhiễm có thể vẫn chưa chết.
Ngươi nói gì cơ?
Trận chiến đó, ta cũng tham gia. Tuy nhìn thấy hắn nằm chết là sự thật nhưng ta nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Đan Nhai bất giác nắm chặt lấy tay Mộc Lưu Niên, bởi vì hắn thấy hoảng sợ không rõ nguyên do:
Hình tượng dịu dàng bảo vệ ngươi trước đây, trong những ngày ở Ma giáo, hắn cũng dịu dàng đối xử với từng người như vậy. Nhưng đằng sau sự ấm ấp đó, hắn sẽ biến mọi người thành vật thử nghiệm thuốc cho hắn. Hoặc là nhốt trong lồng thú dữ, phá lên cười khi thấy thú dữ cắn xé thân thể từng người… Trên thế gian này, mỗi một người đều là thú vui của hắn.
Đến Đan Nhai, hắn cũng đã từng chịu đựng qua nỗi đau như vậy.