Chương 237: CUA ĐỔ ĐỘC Y THÁNH QUÂN (60)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 955 chữ
- 2022-02-06 08:32:44
Đan Nhai và Mộc Lưu Niên tạm thời ở lại Cố Nhân Cốc, điều này khiến Phong Quang lo sợ cực độ. Từ khi xác nhận Đông Phương Dạ chính là Tiết Nhiễm, lúc nào cô cũng cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình. Cô muốn ám hiệu cho Đan Nhai và Mộc Lưu Niên hãy mau đi đi, nhưng mỗi khi định cất lời, Đông Phương Dạ lại xuất hiện. Điều này khiến cô rất tuyệt vọng. Cô không rõ liệu Đông Phương Dạ đã biết chuyện cô phát hiện ra thân phận của hắn chưa. Nhưng nét mặt hai người đều giữ trạng thái
không biết
, cô cần điều tra rõ một chuyện. Thư phòng chính là nơi để lại nhiều manh mối nhất của một người. Nhưng cho dù cô tìm thế nào cũng không tìm được thứ gì có ích. Cuối cùng ánh mắt cô nhìn chăm chú vào một cuốn sách trên giá. Cuốn sách này vô cùng cũ kĩ nhưng lại được giữ gìn rất cẩn thận. Những cuốn khác đều không hề có bụi, có thể thấy chủ nhân chúng thường lật đến. Còn cuốn sách trong góc này lại tích lớp bụi dày, lí do gì khiến hắn không đọc nó? Bởi vì đã chạm đến những kí ức sâu sắc nhất hay sao? Phong Quang lật sách ra, trên một trang sách, cô đọc được hàng chữ, ‘hoa Mộ Dương, cỏ Thần Nông, ngọc Bất Lão và…’ Lật thêm nữa thì hết rồi, trang sách cuối cùng đã bị xé. Trực giác mách bảo trang sách bị xé đi chính là đáp án cô cần tìm:
Hệ thống chủ, ta đồng ý đổi bảy điểm tích lũy để khôi phục lại quyển sách này.
Để làm xuất hiện những thứ không có cơ sở cần dùng đến bảy điểm tích lũy, trước đó khá lâu cô đã từng làm qua. Trang sách bị xé dần dần được phục hồi trước mắt cô, cuối cùng cô cũng biết nội dung hoàn chỉnh được viết trên đó. Hoa Mộ Dung, cỏ Thần Nông, ngọc Bất Lão và máu phượng hoàng kết thành một thể là có thể tạo ra thuốc trường sinh bất lão. Máu phượng hoàng là gì? Con người chia thành các chủng tộc. Tộc bất tử tuy không phải là không chết nhưng sự già nua chậm hơn người bình thường. Máu từ tim của những người tộc bất tử, chỉ cần uống một giọt là có thể kéo dài tuổi thọ, thật vô cùng quý giá. Huyết mạch của tộc bất tử ít ỏi nên được gọi là máu phượng hoàng. Nhưng từ khi bị bắt đi lao dịch ở biên ải, tộc bất tử gặp nạn truy sát, chỉ còn một chi duy nhất sống sót trốn đến Quan Trung, từ đó mai danh ẩn tích không còn dấu vết. Máu phượng hoàng, một chi ở Quan Trung, Quan Trung… Tám năm trước Ôn gia ở Quan Trung gặp nạn truy sát, chỉ có một mình Thanh Ngọc còn sống… Cuốn sách trên tay cô rơi xuống, kinh hãi run sợ, cuối cùng cô cũng đã hiểu ra vì sao hắn muốn
cứu
Thanh Ngọc rồi. Chính là vì dược liệu cuối cùng để chế tạo ra thuốc trường sinh, chính là Thanh Ngọc! Phong Quang không kịp nghĩ đến những chuyện khác, cô chạy ra khỏi thư phòng, hướng về phía phòng bếp. Bây giờ, Thanh Ngọc đang sắc thuốc trong bếp, không sai được. Trên đường chạy đến, càng lúc càng ít người, đến phòng bếp, cô không thấy Thanh Ngọc đâu. Phong Quang kéo một thím trù nương lại, gấp gáp hỏi:
Thanh Ngọc đâu?
Tiểu công tử được Cốc chủ mời đến phòng thuốc rồi.
Nguy rồi! Trong đầu cô thốt lên hai từ đó, không kịp nghỉ ngơi, cô chạy về phía phòng thuốc. Phòng thuốc cách phòng bếp không xa, nhưng khi đứng trước cửa phòng thuốc, cô chỉ hận chiếc mũi nhạy cảm của mình, cô ngửi thấy mùi máu tanh. Đôi tay run rẩy của Phong Quang đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến toàn thân cô run bật. Thanh Ngọc trước giờ thích sạch sẽ, đến ngồi cũng nhất định không chịu ngồi đất. Nhưng bây giờ cậu ấy đang nằm trên mặt đất, máu từ lồng mực chảy ra đã khô màu đỏ thẫm, càng khiến khuôn mặt với đôi mắt nhắm chặt của cậu thêm nhợt nhạt.
Phong Quang, nàng đến rồi.
Đông Phương Dạ cười nhẹ. Hắn không gọi cô là Hạ tiểu thư nữa, mà đổi sang cách gọi thân thuộc nhất. Mỗi lần như vậy, hắn sẽ thấy thỏa mãn phần nào trái tim mình, hắn thích cảm giác này. Phong Quang không nhìn Đông Phương Dạ với đôi tay nhuốm máu… Có lẽ giờ nên gọi hắn là Tiết Nhiễm rồi, dù sao hắn cũng không định giả vờ tiếp nữa, không đúng sao? Cô lê bước nặng nề, từng bước từng bước tiến gần đến Thanh Ngọc, cuối cùng cô quỳ xuống bên cơ thể suy yếu của Thanh Ngọc. Cô chậm rãi đưa tay chạm lên khuôn mặt cậu ta. Không chút hơi ấm. Giọng hắn nhẹ nhàng:
Phong Quang, nền đất lạnh, nàng như vậy sẽ có hại cho con chúng ta.
Những ngày qua…
Cô lạnh lùng nói:
Tại sao ta không nhìn thấy Chiết Kiếm đâu…
Hắn đáp:
Chiết Kiếm thay ta đi làm vài chuyện.
Trong lòng cô hiểu rõ, là đi chết thay hắn. Cô nhắm mắt, từng giọt lệ rơi xuống:
Hệ thống chủ, lần này ta muốn mở plug-in, ngươi có đồng ý giúp ta không?