• 6,565

Chương 249: CUA ĐỔ NHIẾP CHÍNH VƯƠNG (4)


Nam nhân kia không dám tin:
Ngươi… thực sự muốn ta đi cứu tế nạn dân sao?
Phong Quang nhếch môi:
Có gì không được? Loại khờ khạo tình nguyện hy sinh bản thân cho dân chúng như ngươi không còn nhiều nữa.
Câu đánh giá này… là đang khen hắn hay châm biếm hắn đây? Nhưng dù là ý nào cũng đều khiến người nghe tức giận.
Đúng rồi, chỉ e là trên đường qua đó ngươi không có bằng chứng cũng không được, ta lại lười ra thánh chỉ.
Cô suy nghĩ một hồi, linh cảm lóe lên, cong lưng xuống kéo váy, lộ đôi bàn chân trắng như tuyết. Vì cô đứng ngay trước mặt nam nhân kia nên hắn ta nhìn rất rõ, đỏ mặt nói:
Ngươi làm gì đó?

Cho ngươi tín vật đấy.
Phong Quang tháo lắc chân xuống, liếc mắt ra hiệu, Ngự Lâm quân buông tay đang giữ nam nhân kia ra. Hắn ta đứng dậy, cô đem lắc chân ném cho hắn ta:
Trên đó có khảm ngọc trai, trong thiên hạ này chỉ mình ta có, ngươi cứ cầm lấy làm tín vật đi.
Trên lắc chân màu bạc đúng là có một viên ngọc màu trắng, nhưng trên đó cũng có nhiệt độ của cô, hắn ta cầm món đồ này chỉ cảm thấy nóng bỏng tay, gương mặt bỗng nhiên nóng lên.
Hoàng Tỷ, muội cũng muốn đi thành Đông Dương.
Hạ Phong Nhã đứng dậy, gương mặt đầy hiếu kỳ:
Muội muốn đi ngoài hoàng cung xem thử, tiện thể quan sát cuộc sống khó khăn của người dân.
Nếu cô ta không nhìn nam nhân kia chằm chằm, Phong Quang sẽ tin lời của cô ta hơn.
Tùy muội, muội muốn đi thì cứ đi.
Phong Quang mỉm cười quay lưng:
Tiểu Ngã, Tiểu Hảo, Tiểu Vô, Tiểu Liêu, chúng ta về tẩm cung.
Bốn cung nữ đồng thanh trả lời:
Dạ, Bệ hạ.
Mới đi được một bước, Phong Quang lại dừng lại. Cô hơi nghiêng đầu, tóc đen che bên cổ, dung nhan đẹp tựa như tranh vẽ:
Ai cản ngươi thì cứ giết. Mộ Lương đừng để trẫm thất vọng nhé.
Dứt lời, cô cũng đã đi xa, chỉ còn lại chiếc bóng xinh đẹp. Nam nhan kia thất thần:
Sao nàng ta biết tên mình?

Trên kiếm của ngươi chẳng phải có ghi sao?
Hạ Phong Nhã chỉ vào kiếm trong tay hắn, trên trường kiếm đúng là khắc hai chữ Mộ Lương. Mộ Lương:

… Khi trăng vừa lên, đèn hoa đăng thả đầy trong hồ. Hôm nay là Thất Tịch, nữ nhi đều muốn cầu nhân duyên tốt. Lúc trước trong cung không cho thả những thứ này nhưng sau khi Nữ hoàng đăng cơ, chẳng những bỏ nhiều quy định, mà sau khi cung nữ và thái giám đầy hai mươi lăm tuổi, có thể xuất cung sinh sống, oán khí trong cung ít đi rất nhiều. Phong Quang ngồi trong đình ở giữa hồ, tay cô chống cằm:
Bốn người các ngươi cũng đi chơi đi, không cần ở đây với ta.
Bốn cung nữ nhìn nhau, người lớn tuổi nhất nói:
Nhưng chức trách của chúng nô tỳ là bảo vệ Bệ hạ.

Đừng đi xa quá là được rồi, mới một tên thích khách đến không lâu, nếu xuất hiện thêm thích khách thứ hai, Tiền Tù cũng đừng mong làm thống lĩnh Ngự Lâm quân tiếp nữa. Các ngươi đi đi, để ta yên tĩnh chút.

Dạ… Bệ hạ nếu có gì, gọi một tiếng là được.

Ừ ừ.
Cô uể oải vẫy tay. Bốn người rời khỏi đình giữa hồ không lâu, Phong Quang hắt hơi một cái, bỗng một âm thanh vang lên phiêu dật như gió:
Gió đêm lạnh lẽo, sao Bệ hạ không khoác thêm áo?
Cô không quay đầu, tiếp chuyện rất tự nhiên:
Không khoác thêm, đó là vì thấy một người đẹp, muốn lâm hạnh hắn.

Bệ hạ, người vẫn không nghiêm túc.
Một nam tử mặc bạch y xuất hiện trước mặt cô, đây là người có gương mặt vô cùng anh tuấn, mày dài như lá liễu, ngọc thụ lâm phong, ôn nhu nho nhã, ánh trăng sáng vằng vặc như phủ một lớp mạng che lên người hắn khiến nụ cười dịu dàng của hắn trở nên thật huyền ảo. Một nam tử có thể đẹp như vậy, đúng là hiếm có trong thiên hạ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.