Chương 252: CUA ĐỔ NHIẾP CHÍNH VƯƠNG (7)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 771 chữ
- 2022-02-06 08:32:46
Nói ra cái ngươi thấy? Không ngại nói thử, ngươi nhìn thấy gì?
Phong Quang cảm thấy rất thích thú. Tô Nhứ cau mày, ánh mắt hiện lên sự thương hại:
Tiểu nữ thấy một cảnh máu tanh… Nhiều hơn nữa thì là thiên cơ bất khả lộ.
Cô nương đúng thật có bản lĩnh thông thiên?
Vẻ mặt Phong Quang thay đổi, trong giọng của cô kèm theo nửa tin nửa ngờ.
Thông thiên thì không dám, tiểu nữ chỉ là linh cảm mạnh hơn người thường thôi.
Nếu đã là vậy...
Phong Quang nhìn Cố Ngôn bên cạnh, cô cười nói:
Vậy Tô Nhứ cô nương xem thử vị công tử này có quan hệ gì với ta?
Gương mặt anh tuấn của Cố Ngôn đang nở nụ cười dịu dàng, mặc cho Phong Quang nói, hắn không chen miệng. Cô muốn thử thách bản lĩnh của nàng ta. Tô Nhứ không thấy phiền vì sự nghi ngờ của Phong Quang, ngược lại nàng ta bình tĩnh hòa nhã, hai ngón tay bấm quẻ tính, rất nhanh, nàng ta đã có kết quả:
Vị công tử này là thúc thúc của cô nương.
Ngươi đoán sai rồi.
Tô Nhứ hơi ngẩn người:
Vị công tử này không phải thúc thúc của cô sao?
Không phải.
Phong Quang lắc đầu, tiếp theo ôm lấy vai Cố Ngôn, gương mặt và nụ cười xinh như hoa:
Chàng ấy là tướng công của ta.
Cố Ngôn cứng người. Tô Nhứ điềm tĩnh, nàng ta dùng giọng đầy khoan dung nói:
Nếu cô nương không thích tiểu nữ, cũng không cần cố tình giả vờ để chọc tức tiểu nữ.
Ai nói là ta cố tình chứ? Chàng ấy vốn là tướng công của ta.
Phong Quang nắm lấy cổ áo Cố Ngôn, kéo đầu hắn xuống, hôn mạnh lên môi hắn. Cố Ngôn chỉ cảm thấy chiếc môi ấm áp dán vào môi mình, thậm chí còn có một chiếc lưỡi nóng bỏng đang quét môi mình. Người hắn cứng đờ, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô đã vội lui ra. Phong Quang lẳng lơ liếm góc miệng của mình, ngón trỏ điểm nhẹ giữa môi, cô đè thấp giọng nói:
Ngươi cảm thấy ta sẽ làm vậy với thúc thúc của mình hay sao?
Tô Nhứ đứng ngây như phỗng. Đám người đứng xem tròn cả mắt. Dù suy nghĩ của người dân nơi đây có thoáng thế nào đi chăng nữa thì chuyện hôn nhau trên đường tuyệt đối chưa từng xảy ra.
Phong Quang.
Cố Ngôn quát nhẹ, hiếm khi thấy người ôn hòa như hắn nổi giận. Phong Quang cười ngọt ngào, cô thân mật ôm lấy vai hắn, thể hiện rõ là một kiều thê tôn sùng phu quân:
Tướng công, không phải chàng nói dắt thiếp đi tửu lầu ngon nhất ăn cơm sao? Thiếp đói rồi, giờ mình đi nhé.
Giọng nói ngọt ngào của cô khiến người khác không thể nghi ngờ, nói không chừng còn đang ngưỡng mộ nam nhân có kiều thê xinh đẹp như vậy. Nhưng tâm trạng Cố Ngôn giờ khó mà hình dung vì bình thường hắn thấy bộ dạng phong lưu của cô quá nhiều rồi. Phải đó, chẳng phải cô thích nhất là chọc ghẹo nam nhân sao?
Được, ta sẽ dẫn nàng đi ăn cơm.
Cố Ngôn mỉm cười nho nhã, đưa tay xoa đỉnh đầu của cô, nói nhỏ nhẹ:
Nương tử, chúng ta đi.
Phong Quang được hắn nắm tay dẫn ra khỏi đám đông, trong lòng cô bỗng thấy không ổn. Quả nhiên, vừa vào hẻm nhỏ không người, Cố Ngôn ép cô vào góc, hắn nhếch mép nói:
Bệ hạ, thần cần một lời giải thích.
Giải thích?
Phong Quang giả vờ không hiểu:
Ta là quân, thúc là thần, ta đụng vào thúc đó là vinh hạnh. Vương thúc, thúc muốn ta giải thích gì?
Bệ hạ, ngoài quan hệ quân thần ra, ta là vương thúc của người.
Đạo quân thần trước hay luân lý làm người trước? Vương thúc thay ta cai quản triều chính bao lâu nay, ta muốn nghe thử đáp án của người.
Thời điểm khác nhau, đáp án cũng khác nhau.
Phong Quang rút tay đang bị nắm ra, cô dựa vào tường, nói lăng nhăng:
Vương thúc, người cũng không phải họ Hạ, suy cho cùng cũng không phải người của hoàng thất. Đợi trẫm đủ mười tám tuổi, lấy lại quân quyền, nếu trẫm muốn cách chức người, người thấy sao? Trẫm muốn nạp người làm hoàng phu, người thấy thế nào?