Chương 256: CUA ĐỔ NHIẾP CHÍNH VƯƠNG (11)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 889 chữ
- 2022-02-06 08:32:46
Câu nói này của Phong Quang không ai biết là thật hay giả, ngay cả Hệ thống chủ cũng vậy. Đợi sau khi về cung, đêm vắng không người, giọng của Hệ thống chủ bỗng vang lên:
Ký chủ tiếp tục không nghiêm túc như vậy, e rằng nhiệm vụ sẽ thất bại.
Trời ơi, ngươi lên tiếng có thể nói trước không?
Phong Quang nằm trên giường, buồn ngủ bỗng giật mình.
Ký chủ nên quen rồi mới phải.
Quen việc mi bỗng xuất hiện dọa ta à?
Cô vò đầu, nhìn rất là bất mãn. Hệ thống chủ lạnh lùng nói:
Ký chủ hãy tôn trọng tôi chút.
Xí, ta không tôn trọng mi chẳng lẽ mi chạy ra đánh ta sao?
Tôi có thể khiến ký chủ vĩnh viễn ở trong thế giới này.
Ta cảm thấy nhé, thế giới này vạn vật đều có linh tính, bất luận có cùng tộc hay không, chúng ta đều nên cho mỗi sinh mạng sự tôn trọng.
Phong Quang cười nói dỗ ngọt:
Mi nói đúng không, Hệ thống chủ?
Hình như Hệ thống chủ đã vừa ý, nó nói tiếp:
Ký chủ tiếp tục không nghiêm túc, nhiệm vụ có thể sẽ thất bại.
Phong Quang nói đầy vẻ không bận tâm:
Thất bại thì thất bại chứ, dù sao điểm tích lũy của ta giờ cũng là 0, ta chẳng sợ.
Cùng lắm vẫn là trừ hết điểm thôi. Hệ thống chủ im lặng một lúc:
Lần này thất bại nữa, ký chủ sẽ bị xóa bỏ.
Phong Quang ngây người:
… Mi nói thật đó à?
Mong ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.
Cô im lặng rất lâu, bỗng vén chăn ra:
Được, được, được, ta nghiêm túc. Giờ ta cho người bắt Cố Ngôn tới đây ngủ với hắn được chưa?
Hệ thống chủ không lên tiếng, nói xong câu trước, nó không nói gì nữa. Phong Quang thất vọng nằm trên giường, có chút nông nổi muốn cắn tấm chăn. Vì thất bại lần trước, cô bị phạt không được chỉnh nhanh tiến độ thời gian, vì vậy cô thật sự đã ở thế giới này mười lăm năm. Tuy làm Nữ hoàng cô bộc lộ đủ loại tính cách ngông cuồng, bá đạo nhưng vừa nghĩ đến bị xóa bỏ, trong lòng cô liền sợ hãi. Làm Nữ hoàng đã nhiều năm nhưng trước mặt Hệ thống chủ cô vẫn thấy lo lắng. Một đêm không ngủ, khiến ngày hôm sau khi lên triều hai mắt cô thâm quầng, ngồi trên ngai vàng không nghiêm chỉnh, khiến cho đám quan đại thần trong triều phẫn nộ. Cô giả vờ không thấy gì cả, tự mình nói:
Có việc tìm Khiêm vương, không có việc gì thì bãi triều.
Khiêm vương đứng gần Phong Quang nhất, nghe câu nói quen thuộc này, hắn cười bất lực.
Bệ hạ.
Trấn Quốc Công Lam Càn là một ông lão sáu mươi, bảy mươi tuổi, nhưng trông thần thái sáng láng như mới bốn mươi, năm mươi tuổi vậy. Lúc này ông ta đứng ra nói:
Chiến sự nơi biên ải cấp báo, Lung Thao Quốc không chỉ mượn gió phán tán chất độc, còn hạ độc nguồn nước. Tướng biên cương Lam Thính Dung xin triều đình phái một nhóm thái y qua đó và xin triều đình nhanh chóng bổ sung lương thảo.
Sao? Biên cương cấp báo, đây là chuyện lớn.
Phong Quang ngồi ngay ngắn lại để cho người khác thấy được sự nghiêm túc của cô nhưng cô lại nhanh chóng nhìn sang Cố Ngôn:
Vương thúc, việc chọn thái y giao cho thúc.
Cô mà nghiêm túc thì đúng là gặp ma. Cố Ngôn rất tự nhiên tiếp câu cô nói:
Rõ. Bệ hạ.
Lam Càn cũng không mong vào Phong Quang có thể làm gì nên chuyện, ông ta khom người nói:
Thần nguyện áp tải lương thảo tiến đến biên cương.
Phong Quang lắc đầu:
Trấn Quốc Công tuổi tác đã cao, biên cương lại rất xa, hoàn cảnh không tốt để khanh đi, không được, không được.
Bệ hạ, thần lão càng già càng dẻo dai…
Không được, không được.
Phong Quang lại tiếp tục lắc đầu, nhìn Lam Càn đang tái mặt vì bị chặn họng, cô nói ra một câu khiến quần thần kinh ngạc:
Chuyện áp tải lương thảo, để trẫm đi.
Cố Ngôn nói:
Bệ hạ, không thể đi.
Sao trẫm không thể đi?
Phong Quang đứng dậy, liếc nhìn mọi người, cười nói:
Hay nghe phụ hoàng nói chuyện ngự giá thân chinh, trẫm là vua của một nước, khi biên cương có nguy cơ, ngự giá thân chinh càng có thể cổ vũ sĩ khí.
Cố Ngôn bước ra một bước, khuyên nói:
Trên đường nguy hiểm trùng trùng, Bệ hạ không thể vượt hiểm.
Trên đường nguy hiểm trùng trùng, không phải có Vương thúc bảo vệ ta sao?
Ý của cô, tức là dẫn theo Cố Ngôn đi cùng. Lam Càn nói:
Bệ hạ và Khiêm vương nếu đi biên cương, triều chính phải xử lý sao?
Phong Quang nói vẻ đương nhiên:
Việc xử lý triều chính, đương nhiên giao cho Trấn Quốc Công rồi.
Lão phu?
Lam Càn lần này nghe xong giật mình.