• 6,565

Chương 270: CUA ĐỔ NHIẾP CHÍNH VƯƠNG (25)


Ngủ dậy, phát hiện mỹ nhân nằm bên cạnh thì phải làm sao? Chắc nhiều người không thể trả lời vì họ cũng ở trạng thái mơ hồ. Mà Phong Quang cũng gặp vấn đề này, không chỉ là trước mắt có một mỹ nhân mà cô còn đang nằm trong vòng tay mỹ nhân ấy. Cô phản ứng rất bình tĩnh, thậm chí còn ngáp, ưỡn lưng trong khó khăn, rồi đạp chân một cái:
Vương thúc, nên dậy đi.
Cố Ngôn mở mắt ra, nắm lấy chân cô trong chăn, giọng khàn khàn nói:
Bệ hạ sáng sớm nhiệt tình như vậy, là muốn vận động buổi sáng sao?

Không…
Cô hoảng hốt:
Ta chỉ là… thấy trời không còn sớm, nên… nên gọi người dậy.

Bệ hạ quan tâm, khiến thần vô cùng cảm động.
Hắn mỉm cười, tay trong chăn thuận theo câu nói mà trượt lên:
Nếu thần không nghĩ cách cảm tạ Bệ hạ, vậy thần đúng là không hiểu lễ nghĩa.

Cái đó… người không cần cảm tạ ta cũng không sao… Ư!
Môi cô bị chặn kín. Sau khi vận động một trận đỏ mặt vào buổi sáng, cuối cùng Phong Quang cũng ra khỏi lều vào giờ ăn trưa. Cô đi, chân lắc lư, hỏi nam nhân đầy phấn khởi kế bên:
Sao lắc chân ta lại quay về rồi?

Là đêm qua khi Bệ hạ ngủ, Mộ công tử đưa cho thần chuyển cho người.
Cố Ngôn thấy bước chân cô loạng choạng, hắn tiến tới đỡ cô:
Bệ hạ, nếu đi lại bất tiện, hay là nghỉ lại trong lều cũng được.
Phong Quang trợn mắt nhìn hắn, ở lại trong lều để tiếp tục bị hắn tàn phá sao!? Cô tức giận nói:
Ta phải đi tìm Lam Thính Dung, hỏi hắn chiến sự ra sao.

Bệ hạ… biết chiến sự sao?
Cô cứng họng:
Không biết không phải có Vương thúc giải thích cho ta sao? Hứ!
Hất tay hắn ra, cô đi thẳng tới lều chính của doanh trại. Cố Ngôn lắc đầu:
Vẫn tính trẻ con vậy.

Nhưng Vương gia chưa bao giờ thấy phiền, chẳng phải sao?
Kha Hoài chẳng biết đến từ khi nào, cũng không biết nghe họ nói chuyện hết bao lâu, trên mặt hắn, vẫn mang theo nụ cười có chút buồn bã như lúc xưa. Cố Ngôn hơi quay đầu:
Kha công tử chẳng lẽ không thích tính của Bệ hạ?

Vương gia, không cần thăm dò.
Kha Hoài nói:
Bệ hạ rất đẹp, nhưng không thể khiến ta chung tình. Huống chi, ta vốn không có lòng tin xen vào giữa Bệ hạ và Vương gia.
Cố Ngôn xoay nhẫn ngọc trên tay, cười nhạt nói:
Công tử là người thông minh.
Kha Hoài không bị cám dỗ bởi biểu cảm ôn hòa của hắn. Lý do hắn tìm cách thu hút sự chú của Phong Quang, chỉ là muốn rời khỏi Kha gia, hắn ta cũng từng nghĩ đến việc mượn sức của Nữ hoàng trả thù Kha gia. Nhưng lúc rời khỏi, nhìn thấy phụ thân rụt rè sợ hãi, mẹ kế không dám nhìn thẳng, hắn ta bỗng cảm thấy, bọn người này cũng chỉ là dân thường thôi, hà tất tốn thời gian của mình trên người họ? Kha Hoài chưa từng che đi mục đích của mình khi tiếp cận Nữ hoàng, thứ duy nhất khiến hắn ta hiếu kỳ là sao Nữ hoàng phải phối hợp với
dụng tâm
của hắn. Những ngày cùng Nữ hoàng ngồi chung một chiếc xe, tin rằng mọi người đều suy đoán đến chuyện bất chính. Nhưng trên thực tế, Nữ hoàng không hề chạm vào hắn ta, cô chỉ đưa cho hắn quyển sách, bảo hắn đọc truyện giết thời gian, giống như hứng thú khi gặp hắn ta dưới gốc cây không hề tồn tại. Hắn ta cảm thấy may mắn.
Vương gia, ngài từng nói là giúp ta rời khỏi, không biết có thật không?
Cố Ngôn nhếch môi:
Đương nhiên là thật.
Kha Hoài khom người hành lễ:
Vậy xin Vương gia giúp ta rời khỏi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.