Chương 288: CUA ĐỔ NHIẾP CHÍNH VƯƠNG (43)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 739 chữ
- 2022-02-06 08:32:50
Một lúc lâu sau, khi không khí trầm lặng đến chỉ còn nghe tiếng giọt máu chảy trên đất, Tiền Tù bái phục nói:
Khiêm vương đúng là quyết đoán, chỉ là phế một cánh tay không đủ, hay là Khiêm vương đâm thêm một kiếm trước ngực mình đi?
Phong Quang trợn mắt, cô nói không được, chỉ còn biết nhìn Cố Ngôn ra sức lắc đầu. Cố Ngôn than thở. Tiền Tù nói:
Cũng đúng, vì một nữ nhân mà làm đến mức này thật không đáng. Hạ Phong Quang tuy là Nữ hoàng, nhưng cũng chỉ là một nữ nhân, Khiêm vương hà tất vì ả ta tổn thương bản thân mình chứ?
Tiền thống lĩnh, nói có giữ lời không?
Câu nói này của Cố Ngôn ý là thật sự định làm theo. Sau khi Tiền Tù kinh ngạc xong, liền cười vui hơn, ông ta không ngờ, Khiêm vương Cố Ngôn danh tiếng lẫy lừng khắp cả hai nước, lại là một nam nhân khờ. Vì vậy, ông ta cũng thề nói:
Nếu như Khiêm vương đâm một kiếm vào ngực mình mà ta không buông tay Phong Quang thì trời đánh ta, người ở đây có thể làm chứng.
Được.
Vì mất máu quá nhiều nên mặt Cố Ngôn trắng bệch, khi nhìn sang Phong Quang hắn lại nở một nụ cười:
Bệ hạ yên tâm, Người sẽ không sao đâu.
Dứt lời, Cố Ngôn tay trái cầm kiếm, đâm một nhát vào ngực. Trong màu đỏ lóe mắt, hắn rút kiếm ra rồi từ từ quỳ trên mặt đất. Tiền Tù kinh ngạc, bị sự gan lì của Cố Ngôn làm khiếp vía, tay ông ta cũng chợt buông ra. Phong Quang té xuống đất ho vài tiếng. Mặc kệ cổ mình đau hay không, cô bò dậy chạy về phía Cố Ngôn, ngồi bên cạnh hắn. Cô đưa tay ra một lúc mời tìm thấy chỗ để đặt tay. Cô run rẩy đặt tay lên gương mặt trắng tái của hắn, khóc thút thít:
Ta đã nói là đừng rồi! Sao chàng không nghe chứ?
Ở trong tàng thư của Bệ hạ...
Hắn hé môi, gương mặt không còn khí sắc cũng có nét đẹp khác lạ mê hoặc lòng người:
Thần thấy trong đó nói... khi nữ nhân nói đừng, thật ra là cần.
Phong Quang cười không nổi, cô lau sạch nước mắt của mình nhưng nước mắt lại nhanh chóng tuôn rơi. Cô cũng không còn để tâm tới nữa, bắt đầu xé vạt áo của mình, vừa xé cô vừa khóc:
Những thứ sách đó là lừa gạt, chẳng phải chàng không cho ta xem sao? Sao còn làm theo lời trong đó?
Vì thần biết, Bệ hạ sợ đau.
Phong Quang cúi đầu, khóc nhiều hơn nhưng cô vẫn chưa xé được vạt áo. Cố Ngôn ném kiếm trong tay, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt của cô, vẫn còn tâm trí cười nói:
Bệ hạ, làm gì đó?
Ta... ta muốn xé vạt áo băng bó vết thương cho chàng... nhưng... nhưng...
Cô khóc nức nở, ấm ức nói:
Ta xé không ra... ta... ta thật vô dụng…
Trên tay hắn và trên ngực hắn chảy rất nhiều máu. Người bên cạnh nhìn cũng sẽ cảm thấy rất đau nhưng hắn vẫn có thể cười an ủi cô:
Y phục của Bệ hạ đều làm thành từ gấm Vân Nam tốt nhất, đương nhiên xé nhẹ không được. Đừng khóc, lần sau thần sẽ bảo đám Tiểu Ngã đi làm cho Bệ hạ loại vải dễ xé là được.
Cố Ngôn, tên ngốc này!
Phong Quang tức giận la to, nước mắt chảy không ngừng. Cô giận bản thân mình, muốn nhào vào lòng hắn, ôm hắn nhưng cô lại sợ đụng phải vết thương của hắn. Hiểu được suy nghĩ của cô, tay trái Cố Ngôn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng. Cô ngửi được mùi tanh của máu, nhìn gần thấy vết thương đang chảy máu ở ngực, cô khóc như đứa trẻ ba tuổi, khóc nấc lên. Hắn sờ đỉnh đầu cô, nói nhỏ:
Bệ hạ yên tâm, thần không dễ dàng chết đâu.
Hai nhát này của hắn đều tránh khỏi yếu điểm, chỉ cần cầm máu kịp thời là được... Hắn ngước nhìn cửa, một bóng hình xinh đẹp đang đi đến rất đúng lúc.